Đế Sư Xuất Sơn

Câu nói này như làm cho hàng nghìn cơn sóng ập tới, không ít người đổ dồn đến muốn lại gần để nhìn cho thật rõ, xung quanh bị bao vây chật như nêm cối, nhưng Diệp Phùng vẫn thở phào một hơi nhẹ nhõm, không giải thích cũng không nói thêm lời nào, cứ đứng ở đó mặt không biến sắc.

Lúc này, một ông cụ bước đến, nói với Diệp Phùng: “Thực sự xin lỗi, tôi muốn nhìn đứa trẻ này một chút.”

Diệp Phùng vẫn không nói gì, ông cụ thấy thái độ của anh, hừ một tiếng rồi đi thắng đến chỗ cậu bé, sau khi kiểm tra hơi thở, sắc mặt ông cụ lập tức thay đổi, sau đó lại đưa tay sờ vào cổ của cậu bé, một lúc lâu sau, trên mặt ông cụ lộ ra một tia sợ hãi, sai đó quay lại nhìn Diệp Phùng: “Chết rồi!” Ông cụ nói, mọi người xung quanh lại bắt đầu Xôn xao.

“Ha ha, bác sĩ làm chết người sao? E rằng sợ cậu sẽ gặp rắc rối lớn đấy.”

Không biết từ lúc nào, Hoa Thanh Chỉ đã đi đến bên cạnh anh, đưa tay sờ vào cổ cậu bé thăm dò, có chút vui mừng nói.

“Vốn tưởng rằng vị đế sư này cũng có chút bản lĩnh, nhưng không ngờ lại chỉ là một tên bác sĩ lang băm mà thôi!”

“Chậc chậc, bác sĩ làm chết người, xảy ra sự cố như vậy, danh tiếng của vị đế sư này e rằng khó mà có thể bảo đảm rồi!”

“Hừ! Cái gì mà tai nạn chứ, không có kĩ năng còn dám ra tay cứu người, như thế này gọi là giết người đấy!”

Lúc đầu mọi người chỉ dám thì thầm với nhau, về sau giọng nói càng ngày càng lớn, tất cả đều đổ trách nhiệm cho Diệp Phùng, các phóng viên thậm chí còn quá đáng hơn, hướng máy ảnh thẳng về phía Diệp Phùng.

Thậm chí có người còn nghĩ ra cả tiêu đề cho bài báo ngày mai rồi, đế sư Diệp Phùng hữu danh vô thực, liên tiếp giành chiến thắng trước thần y Hoa, nhưng cuối cùng lại là bác sĩ lang băm, lỡ tay giết người!

“Ngài Diệp, xin hỏi ngài có lời nào muốn giải thích về chuyện này không a?”

“Ngài Diệp, đối với sự ra đi của bệnh nhân này, là do ngài lỡ tay hay vốn dĩ y thuật của ngài đã không tốt vậy ạ?”

“Thần y Hoa, có cách nào để cứu được cậu bé này không?”

Hoa Thanh Chỉ nhìn Diệp Phùng quay lưng về phía phóng viên, khóe miệng hơi nhếch lên: “Đã hoàn toàn không còn cơ hội để cứu vãn nữa rồi!”

Xung quanh bắt đầu hỗn loạn, nhưng dường như Diệp Phùng vẫn không để ý tới, như thể nguyên nhân cái chết của cậu bé không liên quan gì đến mình, đối mặt với Hoa Thanh Chỉ, anh khẽ cười: “Vẻ mặt của ông như nói cho tôi biết rằng, ông đã nắm chắc phần thắng rồi vậy, có đúng không?”

“Ha ha, bệnh nhân của cậu đã chết rồi, kết quả của trận đấu này có thể thấy rất rõ ràng rồi.”

“Ô, vậy sao? Nói như vậy tức là việc điều trị cho bệnh nhân của thần y Hoa đã ổn cả rồi sao?”

“Ông lão có ổn hay không, bây giờ còn có ý nghĩa gì nữa sao?”

Hoa Thanh Chỉ hỏi ngược lại.

Diệp Phung như đã hiểu ra điều gì đó, mỉm cười gật đầu.

Lúc này, Hà Tố Nghi và Nguyệt Xuyên Nhi đi đến bên cạnh anh, vẻ mặt lo lắng.

“Đại ca Diệp, hay là chúng ta về trước đi, chuyện này cứ giao cho tôi giải quyết.”

“Đúng vậy, Diệp Phùng, hiện tại dân chúng đang bị kích động, chúng ta nên rời khỏi đây trước đã.”

“Ha ha, bây giờ đế sư Diệp muốn rời đi, e rằng không dễ dàng như vậy đâu…” Lúc này, Chu Thanh Tu vừa biến mất lại xuất hiện trước mặt mọi người.

“Cậu Chu, cậu có ý gì!”

Hoàng Tuấn không nói gì, đứng trước mặt Diệp Phùng trừng mắt nhìn hắn ta.

“Ban ngày ban mặt lại hại chết người, nếu thật sự chỉ là do lỡ tay, thì tốt hơn vẫn nên nói một câu, sợ rằng…”

“Sợ cái gì cơ?”

“Sợ rằng người nào đó đang giả vở, nhất thời kiêu ngạo muốn khoe tài. Nhưng thật ra đến những điều cơ bản nhất cũng không có. Việc này không phải là tai nạn, mà là cố ý giết người!”

Một giọng nói vang lên từ phía sau, Chu Ngũ Gia đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, ông ta giờ chiếc điện thoại lên nhìn Diệp Phùng cười đắc ý: “Mặc dù thành phố Hữu Thiên có nhiều loại người, dù hỗn loạn nhưng hiện tại nó vẫn là một xã hội có pháp luật, nếu đã gây ảnh hưởng đến tính mạng con người thì đương nhiên phải có người đến quản rồi.”

“Tôi đã gọi cho đồn cảnh sát rồi, chắc là bọn họ sẽ đến sớm thôi. Vì vậy, phiền đế sư Diệp, xin hãy chờ một chút!”

Ba chữ để sư Diệp nghe vô cùng nặng nề, trên mặt ông ta lộ rõ vẻ nham hiểm.

Cuối cùng ai mới là người thân bại danh liệt, vẫn còn chưa chắc chắn!

“Cậu Chu, trước khi có kết quả, chúng tôi vẫn có quyền được tự dol”

Nguyệt Xuyên Nhi thấy vậy, cuối cùng cũng ra mặt, thấy nguy không loạn, nhìn Chu Thành Tu nói: “Cho nên đi đâu là việc của chúng tôi.”

“Tôi từ chối việc chờ đợi, nếu như cảnh sát cần hợp tác, chúng tôi nhất định phải dốc toàn lực để phối hợp.”

Khuôn mặt Chu Thành Tu vẫn nở một nụ cười lịch sự: “Cô Nguyệt nói không sai, nếu vậy có lẽ phải làm phiên cảnh sát đến nhà họ Nguyệt một chuyến rồi nhỉ.”

Trong lòng Nguyệt Xuyên Nhi cảm thấy trùng xuống, sau đó tiếng còi cảnh sát bắt đầu vang lên bên tai, chết tiệt, sao có thể đến nhanh như vậy?

Vài chiếc xe cảnh sát dừng lại ở gần đó, một vài cảnh sát đi xuống, người đi đầu là một người đàn ông to béo, vẻ mặt kiêu căng: “Tôi nghe nói ở đây có người chết. Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Phó cục trưởng Lương, không ngờ anh lại tự mình dẫn đội đến đây.”

Chu Ngũ Gia nở một nụ cười chào đón ông ta. Mặc dù thành phố Hữu Thiên là một mảnh đất không có người quản lý ở tỉnh Đồng Tam, nhưng vì là lãnh thổ của thiên triều, nên đương nhiên sẽ có các thể chế pháp luật riêng.

Cục cảnh sát đại diện cho sự uy nghiêm của quốc gia, năm thế lực lớn đứng đầu tỉnh Đồng Tam cũng phải nể mặt bọn họ một chút!

Sau đó, Chu Ngũ Gia bĩu môi, chỉ về phía Diệp Phùng: “Là tên này ạ, giả làm danh y, còn hại chết người, ông xem, phải giải quyết chuyện này như thế nào đây ạ?”

“Cái gì?”

Giọng nói của phó cục trưởng Lương đột nhiên trở nên to hơn; “Giả làm danh y, còn làm chết người sao, cái này có khác gì giết người đâu cơ chứ.

Phải trừng phạt nghiêm khắc! Nhất định phải trừng trị mới được!”

Có lẽ, ở đây chỉ có kẻ ngốc mới không thể nhìn thấy hai người này kẻ xướng người họa, sau đó phó cục trưởng Lương nghênh ngang bước tới chỗ Diệp Phùng, kiêu ngạo nhìn anh: “Chính cậu là người giả mạo làm thần y, gây chết người sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui