Đế Sư Xuất Sơn

“Phó cục trưởng Lương, quả thật là khách quý…”

Nguyệt Xuyên Nhi hờ hững mở miệng, cho đến bây giờ phó cục trưởng Lương mới nhìn thấy cô, thân là cháu gái của tướng quân phòng giữ ba tỉnh phía Đông Bắc, xuất thân vô cùng phi phàm, thái độ liền đổi sang êm dịu: “Ô, không nghĩ được cô chủ Nguyệt lại ở những nơi như này, không biết ông cụ Nguyệt thân thể có khỏe không?” . Đam Mỹ H Văn

Thân phận của nhà họ Nguyệt đã đủ để vị phó cục trường này thể hiện sự lịch thiệp của mình.

“Sức khỏe ông nội tốt, chủ yếu là nhờ vào sự trợ giúp của anh Diệp, nhưng phó cục trưởng Lương à, tôi nhớ không nhầm thì cục cảnh sát hình như cách khá xa nơi này vậy mà tốc độ đến của phó cục trưởng Lương cũng không chậm…”

Phó cục trưởng Lương lúng túng cười: “Cái đó… chẳng qua là gần đây, cho nên là tới nhanh một tí…”

Nguyệt Xuyên Nhi nở nụ cười, giọng nói đột nhiên thay đổi: “Nói như vậy có lẽ phó cục trưởng Lương cũng không biết thân phận của vị này đây?”

“Người này, chính là thầy của thế giới, Đế Sư Diệp Phùng!”

“Ông nói xem, liệu anh ấy có thể làm ra chuyện liều lĩnh như vậy không?”

“Điều này.”

Phó cục trưởng Lương vẻ mặt khó chịu, khi nghe tới thân phận của Diệp Phùng, tuy rằng không có chức quyền, không có việc làm nhưng thân phận Đế Sư của anh thực sự quá nhạy cảm. Quỷ mới biết giữa bao nhiêu học trò của anh sẽ có không ít những nhân vật to lớn không thể đắc tội. Đối xử với anh, tuyệt đối không thể tùy tiện như người bình thường được! Ngay trong lúc ông ta đang tiến thoái lưỡng nan thì Chu Thành Tu đột nhiên lên tiếng: “Nhà có phép nhà, quốc có quốc pháp, dù làm như thế nào thì phải tin tưởng rằng vị phó cục trưởng Lương này sẽ biết rõ hơn chúng ta chứ.”

“Phó cục trưởng Lương, thấy tôi nói đúng chứ?”

Phó cục trưởng Lương hơi cúi đầu xuống, không ai để ý, vẻ chật vật trên mặt ông ta xẹt qua, chỉ để lại đáy mắt một tia kiên quyết, vừa ngẩng đầu lên liền lấy lại được vẻ kiên quyết vốn có của một vị phó cục trưởng uy nghiêm: “Cậu chủ Chu nói rất đúng, mặc kệ anh là ai, có thân phận hay địa vị thế nào, chỉ cần phạm pháp đều bị ứng với sự trừng phạt!”

Nói xong, ông ta xua tay lạnh lùng nói với Diệp Phùng: “Anh Diệp, mặc kệ anh là ai, nhưng bây giờ anh đang bị vướng vào một vụ án giết người, anh bây giờ có quyền được im lặng, người đâu tới đem anh ta đi!”

Khuôn mặt nho nhã của Chu Thành Tu cũng đã nở một nụ cười lạnh nhạt, vào thì dễ nhưng muốn đi ra có chút khó khăn…

Cho dù nhà họ Nguyệt tốn không ít công sức để giúp đỡ cậu, nhưng ở Thành phố Hữu Thiên, tính toán kiểu gì cũng sẽ có biện pháp khiến cho cậu bị lột bỏ một lớp da!

Sòng bạc nhà họ Chu của hắn ta, quả thực là tốt đến như vậy!

“Khoan đã, các người không thể mang anh ấy đi!”

“Cô gái này, nếu cô lại muốn ngăn cản chúng tôi thi hành nhiệm vụ, chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế đối với cô, mong cô tránh ra!”

Phó cục trưởng Lương khoác lên mình vẻ ngoài thi hành nhiệm vụ như một ngọn núi!

“Tố Nghi, anh không sao…”

Diệp Phùng, người đã không nói chuyện suốt từ đầu cuối cùng cũng đã lên tiếng.

“Chà, thầy Diệp quả đúng thật là thương hoa tiếc ngọc, nhưng hiện tại e rằng cậu nên tự lo cho bản thân mình trước đi!”

Nhìn bộ dạng hiện tại của Diệp Phùng, kẻ hận anh ấy đến thấu xương, Chu Ngũ Gia, cũng không ngại dẫm lên chân anh thêm một lần nữa.

Đối với thằng hề đang diễn một vở hài kịch này, Diệp Phùng không thèm liếc nhìn hắn ta một cái, trong ánh mắt lo lắng của Tổ Nghi, anh tiến lên phía trước hai bước, nhìn đối diện với phó cục trưởng Lương, đột nhiên khóe miệng lóe lên một tia trêu đùa: “Không Diệp Phùng bình biết Diệp Phùng tôi đã gây ra chuyện gì mà phải bắt ta đi tra khảo?”

Phó cục trưởng Lương chính trực nói: “Trước mắt bao người, giết người bừa bãi, chẳng lẽ anh còn không chịu thừa nhận?”

“Ồ? Tôi đã giết ai vậy?”

Phó cục trưởng Lương trực tiếp cười: “Anh Diệp, tôi coi trọng anh như là một nhân vật lớn, nhưng những hành động bây giờ của anh so với thân phận của anh thực sự không phù hợp!”

“Lúc này, anh còn muốn nói cái gì nữa! Đứa trẻ nhỏ này lúc trước vẫn còn vui vẻ, sau khi qua tay anh thì lại mất mạng. Anh còn muốn nói thêm cái gì nữa sao?”

“Ông xác định rằng đứa nhỏ này thực sự là do y thuật của tôi giết chết?” Lúc này, Diệp Phùng như một học giả lớn tuổi, tranh luận với phó cục trưởng Lương từng chữ một, nếu có ai đó để ý vào ánh mắt của anh sẽ thấy rằng, mỗi khi anh ấy nói một lời, ánh mặt của Diệp Phùng sẽ trở nên sáng hơn.

Phó cục trưởng Lương tức giận bật cười, chỉ vào anh nói: “Thôi giả ngu lại đi, tôi sẽ cho anh hiểu!”

“Đứa trẻ nhỏ này, lúc trước có phải còn sống hay không?”

Diệp Phùng gật đầu: “Đúng vậy.”

“Trong suốt quá trình anh điều trị đều không có người khác tham gia vào?”

“Đúng.”

“Vậy cái chết của đứa trẻ này không phải do anh thì là ma làm ra sao?”

“Ai nói đứa trẻ này đã chết?”

“Với tài châm cứu và sử dụng thuốc của cậu, trong lòng lão già tôi đối với cậu có chút sự khâm phục, nhưng không ngờ rằng tính tình của cậu lại kém đến như vậy. Trước mặt bao người đang ở đây, cậu còn cho rằng ai đó sẽ giúp đỡ cậu sao?”

Tiếng nói của Hoa Thanh Chỉ đột nhiên vang lên ở bên cạnh.

“Đúng thế! Bọn tôi có thể chứng mình, đứa bé đó thực sự là do anh ta giết!”

“Phải xử lý nghiêm! Phải xử lý nghiêm!”

Không để ý đến đám đông ồn ào, Diệp Phùng ngẩng đầu lên nhìn Hoa Thanh Chỉ: “Chính vì vậy nên bác sĩ Hoa mới cho rằng, đứa bé này thực sự đã chết sao?”

Đột nhiên một câu nói như vậy khiến trong tim Hoa Thanh Chỉ run lên, một nỗi bất an xuất hiện trong lòng.

Tại sao trên mặt Diệp Phùng lúc này một tia lo lắng cũng không hề có?

Hay là anh cố tình giả vờ làm ra bộ dạng như vậy?

Sau khi suy nghĩ kĩ càng, tất cả kế hoạch đều thực hiện theo lời Chu Thành Tu, không hề có một chút sai sót. Vì vậy trong trường hợp này, chỉ có một khả năng, chính là Diệp Phùng đang nói dối!

Nghĩ đến đây, trong đầu hắn ta liền an tĩnh lại: “Hoa Thanh Chỉ tôi đây đã hành nghề y đức này hơn mười năm nay, người chết hay sống chẳng lẽ tôi còn không phân biệt nổi sao?”

“Tôi có thể chắc chắn với cậu rằng, đứa bé này chắc chắn đã chết, hơn nữa không ai có thể có cách khiến đứa bé này sống dậy!”

Diệp Phùng nở nụ cười rạng rỡ với hai hàm răng đều và trắng sáng lạ thường.

Anh xoay người, bước hai bước đến chỗ đứa bé đang không còn thở nữa, nhẹ nhàng xoa trán của nó, thản nhiên nói: “Bác sĩ Hoa, chẳng lẽ ông không để ý tới, nãy giờ thời gian trôi qua lâu như vậy, vì sao đứa bé này trên người không hề có dấu hiệu căng cứng của tử thi?”

Choangl!

Hoa Thanh Chỉ há hốc mồm trợn hai mắt lên, ngây người đứng ở nơi đó, như rơi vào một hầm băng, toàn thân lạnh lẽo, ông ta cuối cùng cũng biết được nỗi bất an kia xuất hiện ở đâu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui