Đế Sư Xuất Sơn

Nhìn chàng trai khí khái bừng bừng trước mặt, Hoàng Phúc Định có chút nghi hoặc: “Cậu là?”

“À, là anh!”

Hoàng Phúc Định yên lặng lắng nghe, một cô gái nhỏ nghiêm chỉnh đứng trước mặt hắn, đem chuyện vừa xảy ra nói cho hắn.

“Cảm ơn cậu ra tay cứu đứa nhỏ.”

“Chỉ là một cái nhấc tay, ông không cần phải khách khí.”

“Cậu đến đây giỡn mặt với tôi đó hả?”

Người đàn ông trung niên hùng hùng hổ hổ đi vào chửi bới, không chút khách khí chỉ vào trán Diệp Phùng: “Nhóc con, nơi này không có việc của cậu, không muốn chết thì cút nhanh khỏi đây cho tôi!”

Diệp Phùng trên mặt tươi cười nhưng đáy mắt lại lóe lên tia lạnh lẽo: “Tôi rất muốn biết, là ai cho các anh cái quyền xem mạng người như cỏ rác?”

Người đàn ông trung niên nở nụ cười, nghiêng đầu đánh giá Diệp Phùng: “Tôi nói này, không phải cậu mới từ bệnh viện tâm thần ra đó chứ?”

“Ông đây có tiền, có thể sai khiến quỷ thần cũng được!”

Diệp Phùng gật gật đầu: “Nghe anh nói vậy, trong lòng tôi cũng không có áp lực gì…”

Mười phút sau, rất nhiều người trong thôn trợn mắt há hốc mồm nhìn kỹ, một đám người vạm vỡ hung hăng nhất, tất cả đều ngã trên mặt đất, kêu rên không ngừng, Diệp Phùng vỗ tay, sau đó nhìn về phía Hoàng Phúc Định: “Ông Hoàng Phúc Định, ông có thể bớt chút thời gian không?”

Hoàng Phúc Định nhìn hắn một cái, khẽ cau mày rồi gật đầu: “Được, mời vào trong.”

Người đàn ông trung niên ôm bụng té trên mặt đất, ánh mắt hiểm độc nhìn theo bóng lưng Diệp Phùng, run rẩy lấy điện thoại từ trong lòng ngực ra: “Alo, cậu chủ Vương, bên này đã xảy ra chuyện…”

Bên trong ngôi nhà tranh rất đơn sơ, chỉ có mùi thuốc là sảng khoái, thấm vào ruột gan.

Khi đã ngồi xuống đàng hoàng, Hoàng Phúc Định lặng lẽ pha trà cho hai người họ, một đôi mắt to xinh đẹp có chút tò mò nhìn Diệp Phùng. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt, Diệp Phùng ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười. Đôi mắt yên tĩnh của Hoàng Phúc Yến nhất thời hiện lên một tia thẹn thùng, bỏ đi, lẳng lặng đứng ở phía sau cha mình.

Trong mắt Diệp Phùng hiện lên một tia xấu hổ, lúc này đột nhiên bên hông truyền đến một trận đau nhức, vừa quay đầu lại thì thấy gương mặt mỉm cười nhìn mình. Đương nhiên nếu không nói đến bàn tay nhỏ bé vẫn còn đang dùng sức ở bên hông hắn thì, nụ cười kia, không cần phải nói…

Hoàng Phúc Định uống một ngụm trà, đột nhiên mở miệng nói: “Cậu là vì tôi mà đến?”

“Đúng vậy!”

“Có chuyện gì?”

“Mời ông Hoàng Phúc Định rời núi”

Nói xong lời này, sắc mặt Hoàng Phúc Định chợt ngưng trọng, ánh mắt hơi chợt tắt. Nhìn Diệp Phùng sắc mặt bình tĩnh, Ánh mắt trong veo cứ như vậy nhìn hắn.

“Nếu đã như vậy, xin mời cậu trở về đi!”

“Ồ? Ông Hoàng Phúc Định không suy nghĩ một chút sao?”

“Hừ! Nếu tôi tham lam vật chất, tôi đã không ở nhà tranh vách lá hơn bốn mươi mấy năm nay!”

“Nói nhiều cũng vô ích, mời cậu trở về đi!”

“Tôi khâm phục ông Hoàng Phúc Định một lòng kiên cường chính trực, chẳng qua, tuy rằng ông kiên cường như vậy, nhưng xin lỗi cho tôi được nói thẳng, là cổ hủ không chịu nổi!” “Cậu!”

Trên mặt Hoàng Phúc Định hiện lên một tia tức giận, Diệp Phùng không đợi ông nói, tiếp tục nói: “Chẳng lẽ ông còn không rõ tình cảnh bây giờ sao?”

“Hừ! Thì sao! Tôi không thẹn với lương tâm!”

“Được! Tôi to gan hỏi một câu, ước nguyện ban đầu của ông khi đến đây là cái gì?”

“Tất nhiên là vì xem bệnh cho dân chúng!”

“Trong lòng người dân ông là một vị thánh, nhưng trong lòng người nhà ông thì sao?”

Hoàng Phúc Định đột nhiên sửng sốt, trong lòng người nhà?

Diệp Phùng chỉ về Hoàng Phúc Yến phía sau: “Ông vì giữ vững lòng mình, một nhà sáu người của ông đã bao giờ sống một ngày tốt lành chưa?

“Trên đời này không có người phụ nữ nào là không yêu cái đẹp. Ông nhìn lại Hoàng Phúc Yến con gái anh xem, trên người có cái gì xinh đẹp không? Ông có bao giờ nghĩ rằng, khi con gái ông đi trên đường cái, nhìn thấy cô gái cùng tuổi sẽ không hâm mộ, sẽ không tự ti sao?”

Hoàng Phúc Định quay qua nhìn về phía con gái mình, Hoàng Phúc Yến khẽ xoắn hai tay vào nhau rồi hơi cúi đầu. Đúng là không có người con gái nào lại không yêu cái đẹp. Hoàng Phúc Yến cũng vậy, nhưng cô lớn như vậy, đừng nói đến trang sức châu báu, ngay cả quần áo xinh đẹp cũng chưa từng có.

Tất cả những điều này, là bởi vì cha của mình, bởi vì gia đình Hoàng Phúc kiên trì cái phẩm hạnh này!

Sâu trong mắt Hoàng Phúc Định hiện lên một tia áy náy, chẳng qua chỉ chợt lóe rồi biến mất, nhìn Diệp Phùng nói: “Gia tộc Hoàng Phúc, từ tổ tiên đến nay làm nghề y, dân chúng nghèo khổ, không có tiền chữa bệnh, chỉ có thể chờ chết. Lương y như từ mẫu, đương nhiên đối xử bình đẳng với tất cả mọi người!”

Diệp Phùng gật đầu: “Đúng vậy, đây là chỗ tôi bội phục ông!”

“Nhưng ông có nghĩ rằng, việc này cũng không mâu thuẫn với nhaul”

“Người nghèo chữa bệnh, không thu một chút nào là do tâm ý của anh, nhưng người giàu chữa bệnh có thu phí, đây là thứ ông nên có..

Hoàng Phúc Định lắc đầu: “Tôi hiểu ý của cậu, nhưng vẫn còn quá nhiều người coi thường căn bệnh, một nhà sáu người của Hoàng Phúc lực bất tòng tâm!”

“Nếu tôi nói, tôi có thể cho ông một nơi rộng hơn nơi này gấp trăm lần thì sao?”

Hoàng Phúc Định mở to hai mắt sắc bén, khóe miệng Diệp Phùng nhếch nhẹ lên, tiếp tục nói: “Ở trung tâm thành phố có một phòng khám bệnh, xứng đáng là phòng khám Trung y lớn nhất, nếu ông sẵn lòng mời anh rời núi, ở lại chỗ đói”

Hoàng Phúc Định cười ha ha, trong mắt hiện lên một chút thất vọng: “Hóa ra cậu cũng là muốn mời tôi đi kiếm tiền…”

“Ông hãy nghe tôi nói xong đãi”

Có bước đệm phía trước, lúc này Diệp Phùng mới mở miệng: “Nếu ông đồng ý làm ở phòng khám, tôi có thể hứa hẹn ngay tại chỗ này tất cả các vật liệu y tế đều được tính giá hợp lý, để dân chúng cũng có thể đến xem bệnh và uống thuốc, còn những người nghèo khổ đều có thể miễn phí khám và chữa bệnh!”

“Y thuật của ông cao siêu, nhưng ở nơi nhỏ như thế này cũng không phải là nơi để nuôi tham vọng của ông.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui