Đang im lặng, đột nhiên vang lên một tràng tiếng cười.
Từ Nhân Khiết cười đến run rẩy cả người, chỉ vào Diệp Phùng, nói với Hà Tổ Nghi: “Hà Tố Nghi, người cô mang tới có phải bị ngốc không?"
"Lại dám nói chúng tôi là hạng người thấp kém?”
"Anh có biết chồng tôi là ai không? Nói ra sợ hù chết anh!”
Từ Nhân Khiết đắc ý chỉ vào người đàn ông trung niên bên cạnh: “Anh ấy chính là Chủ tịch tập đoàn Trung Châu, một người giàu có ở đế đô giá trị hơn ba trăm tỷ! "
Diệp Phùng nghiêng đầu chỉ vào Từ Nhân Khiết: "Cô đây là... kiếm một người chồng về làm cha à?"
"Không đúng, không đúng? Phải là kiếm một người cha về làm chồng mới đúng chứ phải không?"
Phụt!
Hà Tố Nghi ở bên cạnh không khống chế được, cô trực tiếp bật cười, vẻ mặt kiêu ngạo vốn có của Từ Nhân Khiết lập tức thay đổi, nhìn vẻ mặt đùa cợt của hai người, ánh mắt u ám: "Hừ! Hà Tố Nghi, tôi biết cô là đang ghen tị với tôi. "
"Người giàu có như tôi, loại người thấp kém như cô sao dám mơ tưởng đến?"
"Tôi nói cô này, là ai cho cô cái loại ảo tưởng như vậy, thế này mà cũng được gọi là giàu sang phú quý, là ai làm cho cô bị ảo giác về cái cảm giác ưu việt vô lý này? "
"Anh!..."
"Dù anh có nói gì đi nữa, chúng tôi sẽ sớm nằm trong tầng lớp cao nhất của giới nhà giàu, còn anh, chỉ đáng đứng trước cửa mà hâm mộ, thậm chí ngay cả tư cách bước vào cánh cửa này cũng không có!
"Nếu như chúng tôi cũng có thể bước vào thì sao?
"Chỉ dựa vào các người? " Từ Nhân Khiết khinh thường nhìn họ.
"Nếu anh vào được, tôi Từ Nhân Khiết sẽ để bò đi ra ngoài!”
"Vậy bây giờ, cô có thể bắt đầu biểu diễn được rồi! "
Một giọng nói mỉa mai trêu chọc vang lên, không biết từ lúc nào, một người đàn ông trung niên đang bước theo hướng sảnh tiệc bước tới.
Hồ Kiến Quốc ở bên cạnh Từ Nhân Khiết sửng sốt, trên mặt hiện ra ý cười, hai ba bước liền đi tới: “Chủ tịch Tống? Không ngờ lại có thể nhìn thấy ngài ở đây. trước đây tôi có đi tới công ty của ngài vài lần, nhưng đều không thể gặp được ngài!"
Tổng Chính Đăng như không nhìn thấy bàn tay mà Hồ Kiến Quốc đưa ra, ngược lại xoay về phía Diệp Phùng đang ở bên cạnh cúi đầu cung kính:“Thầy, cô, hai người đã đến rồi, học trò đã đợi người ở đây từ rất lâu!"
Nụ cười của Hồ Kiến Quốc chợt tắt ngúm trên mặt.
Diệp Phùng vui vẻ cười: “Thực ra là có thư mời, nhưng mà tôi không cẩn thận làm mất tìm không thấy, chỉ có thể làm phiền cậu tới cửa đón!"
"Thầy đang nói gì vậy, thư mời chẳng qua là để chút mặt mũi cho một số người bình thường. Người trực tiếp đến đây là được sao lại phải cần thư mời?"
Là gia tộc giàu có bậc nhất giới kinh doanh tại đế đô, Tống Chính Đăng tất nhiên đủ tư cách để nói điều này!
Nghe vậy, Từ Nhân Khiết không vui, bĩu môi: “Haizz, sao các người có thể nói chuyện như thế!"
"Thế nào là người bình thường?"
"Chúng tôi là người bình thường à?"
"Đúng là mặt người dạ thú, với một tên hai lúa lại nhiệt tình như vậy, chẳng lẽ anh là người phục vụ ở đây à?”
Bốp!
Hồ Kiến Quốc vung tay tát một cái vào mặt cô ta và hét lên: "Cô câm miệng cho tôi!"
"Cô có biết người đang đứng trước mặt là ai không?!"
"Đây là thần tài ở Giang Bắc. Bây giờ là nhà giàu nắm giữ cả trăm nghìn tỷ ở thủ đô, chủ tịch Tổng Chính Đăng!”
Từ Nhân Khiết bất ngờ ngây người tại chỗ, gia tộc nắm giữ khối tài sản hơn trăm nghìn tỷ, chính mình vẫn luôn tự hào về chồng, nhưng mà nếu đem so với người này, thực sự khác biệt như giữa trăng sáng và hạt bụi!
Nhưng làm sao mà một vị ở trên cao như vậy lại có thể nhiệt tình với một kẻ quê mùa mà mình vẫn coi thường như vậy?
Ánh mắt Tổng Chính Đăng từ từ chìm xuống, nhìn Hồ Kiến Quốc đã toát mồ hôi lạnh, cau mày nói: “Đây là người phụ nữ của anh?"
"Không! Không phải!”
Hồ Kiến Quốc nhanh chóng tránh xa Từ Nhân Khiết, phủ nhận: “Tôi không biết cô ta! Tôi không có quan hệ gì với cô ta hết!"
Từ Nhân Khiết sững sờ, người đàn ông vẫn thường nói chuyện ngọt ngào với cô, giờ phút này nhìn cô, giống như đang nhìn một người xa lạ, tràn đầy coi thường!
Tống Chính Đăng thản nhiên mở miệng: "Bảo an làm sao vậy? Ngay cả mấy thứ chó mèo này mà cũng cho vào?"
"Người đâu! Nhanh đem người phụ nữ này đuổi ra ngoài!"
"Chờ đã."
Diệp Phùng nói xong, từ từ đi tới chỗ Từ Nhân Khiết, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, khóe miệng hơi nhếch lên: "Tôi không có thư mời thì không được vào có phải không? "
Từ Nhân Khiết há hốc mồm không nói nên lời.
Được ông chủ giàu có tài sản trị giá trăm nghìn tỷ tự mình mời tới, ai dám đòi thư mời?
"Không phải cô có thư mời à, vậy bây giờ cô có thể đi vào được không?"
Khuôn mặt Từ Nhân Khiết vừa nóng vừa đau, cô cảm thấy mình đang cầm trên tay lá thư mời mà cô coi như là vinh hạnh, lúc này lại giống như một tờ giấy rơi trong nhà vệ sinh. Thật kinh tởm!
Cười nhạt một cái, anh quay người rời đi, trong lòng âm thầm châm chọc, càng thêm sắc bén.
Ngay khi Từ Nhân Khiết đang tuyệt vọng muốn rời đi, giọng nói của Diệp Phùng lại vang lên: “Tôi nhớ ra rồi, vừa nãy cô nói, nếu chúng tôi vào được thì cô phải bò ra khỏi cánh cửa này, đúng không?"
Từ Nhân Khiết liền bối rối. Vừa nãy đối đầu, cô ấy đã bị mất mặt rồi, còn tưởng rằng chính mình vượt trội hơn người, nhưng không ngờ lại chỉ là một tên hề, nếu giờ cô bò ra trước mặt nhiều người như vậy, thì giấc mơ bước chân vào giới nhà giàu kinh đô của cô sẽ hoàn toàn tan vỡ!
“Đúng vậy, vừa rồi tôi có nghe thấy."
Tống Chính Đăng nói: “ Nhưng có vẻ như cô gái này không có ý định thực hiện lời hứa của mình, vậy thì... Anh! Đúng, là anh, Hồ Quốc cái gì đó, hay là anh hãy giúp đỡ cô ta, giúp cô ta thực hiện lời hứa mà cô ấy vừa hứa!"
Hồ Kiến Quốc nghe xong thì vui mừng khôn xiết. Không chút do dự, anh ta lao đến, túm tóc Từ Nhân Khiết, đạp