Một nam một nữ bước vào phòng, cô gái kia còn rất trẻ, chỉ trên dưới hai mươi tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, dáng vẻ nóng bỏng nhưng trang điểm rất đậm, son môi đỏ chói, áo quần thời trang, còn xịt nước hia khá nồng. Nhưng nét phong trần trên người thì không thể che giau noi.
Người đàn ông kia ít nhất cũng phải bốn mươi tuổi, thậm chí có thể làm bố của cô gái kia rồi, đầu hồi, bụng bia, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua là biết hạng người này bị rượu bia gái gú ăn mòn thân thể rồi. "Chà, La Bằng, tôi còn tưởng giờ anh sống tốt lắm, còn có khả năng vào nhà hàng năm sao dùng bữa cơ, hóa ra là được người khác mời, đến để ăn chực hà?"
Cô gái trang điểm đậm kia nguýt La Bằng bằng con mắt khinh thường.
Nghe thấy cô ta nói vậy, La Bằng đỏ bừng mặt, lớn tiếng nói: "Nhị Nha, tôi không phải loại người ăn chực uống chức như vậy!" Cô gái như bị người ta dẫm vào chỗ đau mà hết rầm lên "Ai là Nhi Nha chửi Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi tên là Vương Mông Lê "Anh xem lại mình đi, bao năm rồi vẫn y như thế đừng tưởng chị đây không biết, khi trước anh là một tên nghèo, hiện giờ chẳng qua là một tên bảo vệ quên, rồi sau này anh vẫn đứng dưới đáy xã hội như vậy thôi" "Cô... Cô đừng có mà quá đáng!"
La Bằng siết chặt tay, đỏ mặt xấu hổ. "Chà, còn đòi tức giận với tôi à? Nhưng anh có thể làm gì được nào? Anh nhìn anh hiện giờ đi, vẫn mặc bộ đồng phục bảo vệ, anh có tư cách gì mà đến nhà hàng cao cấp như này ăn cơm? Không phải ăn chức thì là gi?"
Vương Mộng Lệ khinh thường châm chọc La Bằng. "Mộng Lệ, tên rách nát này là ai thế?" Gã hội đầu ôm eo cô ta tùm tìm hỏi. "Anh Long, tên đó là bạn trai cũ của em ấy mà, chẳng qua là đứa nghèo mà thôi, em đã chia tay anh ta lâu rồi, người hiện giờ em thích nhất chỉ có anh thôi
Vương Mộng Lê nở nụ cười rực rỡ, thân hình mềm mại cọ tới cọ lui trong đóng thịt mở của giá trung niên. "Hóa ra là bạn trai cũ của em đó à, thấy bộ đồng phục bảo vệ cũ mèm kia chứa, mỗi tháng có kiểm nổi ba triệu hay không?
Ga hỏi châm chọc.
Ông ta là kẻ có tiền, hạng người mà ông ta khinh nhất chính là những đứa nghèo.
Đối diện với ánh mắt khinh thường của gã hỏi, khuôn mặt La Bằng sầm lại, hai nắm tay siết chặt, chỉ muốn có thể xông lên đấm cho hắn ta một cú thật mạnh.
Nhưng nghĩ lại tình cảnh của bản thân hiện giờ, cho dù có giận đến mấy cậu cũng chỉ có thể nuốt xuống. La Bằng đỏ bừng mặt, đáy mắt là không cam lòng và phần nội "Anh Long, tuy em và anh ta đã chia tay rồi nhưng thấy anh ta nghèo túng như vậy, còn đến nông nổi phải đi ăn chực thế này, trong lòng em cũng khó chịu lắm!"
Vương Mộng Lệ ra vẻ bàn thân rất đau lòng, cô ta làm như thương cảm cho La Bằng, nhưng thật ra đang châm chọc La Bằng một cách trắng trợn. "Mộng Lê, em đúng là một cô gái nặng tình, anh đã không nhìn lầm em mà
Gã hỏi bị biểu cảm bề ngoài của Vương Mông Lê lừa, ông ta cảm động nói vậy. “Anh Long, anh là ông chủ lớn, hay anh giúp anh ta đổi công việc khác đi, coi như đến bù cho sự áy náy của em"
Vương Mộng Lê cười hì hì đề nghị. “Được thôi, khu xưởng của chúng ta đúng lúc thiếu một nhân viên quét rác, không thì để cậu ta làm?"
Gã hỏi đồng ý, nói rất kiêu căng. "La Bằng, tôi giúp anh xin một công việc quét dọn nhà xưởng kìa, nhưng anh đừng có xem thường việc này đó, tiền lương ít cũng có sáu triệu lận, lại không phải đứng ngoài trời nắng mưa cả ngày, chẳng phải tốt hơn các chức bảo vệ của anh nhiều hay sao? Anh có làm hay không?"
Vương Mộng Lệ cười nói, tuy rằng trên mặt treo một nụ cười rạng rỡ, nhưng đó lại là nụ cười của sự khinh thị.
Cô ta đang cười nhạo cậu, chà đạp lên danh dự của cậu.
Sắc mặt La Bằng xanh mét, cậu bị thái độ của hai kẻ kia cho tức chết rồi, ngay cả cơ thể cũng run rẩy vì tức. Diệp Phùng nhíu mày, thấy La Bảng giận dữ như vậy chỉ dành vô võ vai cậu thân nhiên nói: "La Bằng, hai người này là ai? Làm phiên chúng ta dùng bữa như vậy? Đúng là không bao giờ thiếu loiaj ruổi bọ ghế tom!" "Mày nói ai là ruổi bọ?"
Vương Mộng Lệ biến sắc, bất mãn hỏi lại. "Đây chính là nhà hàng năm sao đấy, chỉ có những người có tiền như chúng tôi đây mới có thể đến, thứ nghèo hèn như anh mới là loại ruổi bọ vừa ghê tởm vừa thô bi!" "Hôm nay tôi đến đây dùng bữa với La Bằng chứ không phải với cô, cô dựa vào đâu mà đứng đây khua môi múa mép?"
Diệp Phùng nhíu mày, anh ghét bỏ nói cô ta.
Với hạng phụ nữ yêu tiền yêu quyền như vậy, thái độ của anh luôn không ưa thích gì, người như thể nói trắng ra là chính là không làm mà hường, ỷ vào tuổi trẻ của bản thân mà buôn bán xác thịt, nhưng cô ta không biết việc đổi thanh xuân lấy giàu có như vậy không dùng cả đời được!" "Hừ, tên La Bằng kia là kẻ nghèo túng, người chơi với anh ta cũng không khá hơn được!"
Từ đôi mắt đến biểu cảm của Vương Mông Lê đều tràn ngập khinh thường, tuy người đàn ông trước mặt đây vẻ ngoài cũng ưa nhìn đó, nhưng trên người mặc toàn là đổ vỉa hè, nhìn là biết cũng là đứa nghèo mạt hang.
Đẹp trai thì có lợi gì, không có tiền thì chỉ là cái gối thiếu hoa, trồng thì được nhưng không dùng được. "Vương Mộng Lệ, cô đừng quá quắt. Cô có thể sử nhục tôi nhưng không được làm vậy với anh Diệp
La Bằng biển sắc, lớn tiếng nói:
Diệp Phùng là người đầu tiên không chê bai thân phaanjcuar cậu, chân thành tin tưởng cậu, cậu vô cùng cảm ơn anh ấy về chuyện này, cho nên La Bằng không cho phép bất cứ ai sỉ nhục Diệp Phùng!
Ngày trước khi Vương Mộng Lệ còn chưa có tên là Vương Mông Lệ, cô ta tên là Nhị Nha, là người cùng một thôn, thanh mai trúc mã của cậu, hai người từng thề non hẹn biển, hứa sẽ cũng nhau phấn đấu ở thành phố này vì tương lai của mình.
Khi ấy Vương Mộng Lệ vẫn còn ngây ngô giống một đóa sen trong trắng, nhưng sau khi bước ra xã hội rồi, sau khi tiếp xúc với chốn phồn hoa xa xì truy lạc, Vương Mông Lệ thay đổi, cô ta chế cậu nghèo, chế cậu ngốc, cuối cùng chọn chia tay với cậu. “ối chủ, anh như thế mà cũng có bạn à? Có thấy không? Một cái vòng mà bạn trai mua cho tôi cũng có gia ba trăm triệu rồi, cầu mua nổi không?"
Vương Mộng Lê giơ cổ tay phải để là một chiếc vòng tay màu xanh biếc, cô ta khinh thường cất giọng
Chiếc vòng xanh này làm từ ngọc bích cao cấp, bởi vì gã hỏi chịu mua cho ta chiếc vòng này nên cô ta mới chịu bò lên giường ông ta.
Nghe thấy giọng điệu khinh khi của Vương Mộng Lê, La Bằng đỏ mặt, siết chặt nắm tay khiến móng tay đâm sâu vào da thịt, thậm chí máu tươi chảy ra mà cậu ta cũng không thấy đau.
Nhục nhã! Đây là một sự nhục nhất
Cậu ta tuy khở ngốc một chút, không có tiền để mua một chiếc vòng ngọc ba trăm triệu, nhưng trước đây cậu có thể khẳng định bản thân vô cùng thật lòng với Vương Mộng Lệ, cậu có một chiếc bánh mì cũng không nỡ ăn mà đưa nó cho cô ta, nhưng đổi lại câu có những gì, chỉ có được sự phản bội vô tình. "Anh Diệp, xin lỗi anh, đã khiến anh ăn bữa cơm này mấy ngon!"
La Bằng đột nhiên xoay người lại xin lỗi Diệp
Phùng
Bản thân nhờ có Diệp Phùng mới được đến nhà hàng sang để ăn một bà ngon, uống được rượu đất như vậy, nhưng chỉ vì bạn gái cũ xuất hiện mà Diệp Phùng cũng bị cô ta sỉ và lây, vậy nên cậu ta cảm thấy rất có lỗi.
Diệp Phùng vô vỗ bờ vai của cậu ta rồi cười nói: “La Bằng, tôi mới cậu đến đây tức là tôi coi cậu như một người bạn rồi "Nếu đã là bạn thì tôi không chấp nhận được việc bạn mình bị coi thường thể được!" "Ôi chà, đúng là cá mè một lửa, anh ta chỉ là một tên vừa nghèo vừa ngu, anh dám làm bạn với anh ta, không thấy ngại à?"
Vương Mộng Lệ nhíu mi, lại cất giọng châm chọc. "Nói đến xấu hổ thì tôi thấy cô đáng xấu hổ hơn đấy, đeo một cái vòng giả mà đi khắp nơi khoe khoang." "Anh nói thế là sao?" "Câu tường minh như vậy rồi mà vẫn không hiểu? Vòng ngọc trên tay cô là giả, hiểu chưa?"
Diệp Phùng thản nhiên liếc cô ta một cái, châm chọc nói.
Lời của Diệp Phùng như một tiếng sấm đánh rung trái tim mỗi người, nhất là Vương Mộng Lê, vẻ mặt cô ta như dại ra.