Đế Sư Xuất Sơn

Ngày hôm sau, khi ánh sáng mặt trời ló rạng, tin tức bùng nổ đầu tiên đã truyền khắp cả đảo Thanh Loan với tốc độ vô cùng nhanh! "Cái gì? Nhà giàu số một đảo Thanh Loan, cậu chủ của tập đoàn Đại Thái bị người cướp hôn?” “Đúng vậy đúng vậy, không phải lúc trước nhà họ Vũ tuyên bố khắp bốn phía là muốn đính hôn với cô cả nhà họ Tưởng à?” “Ngày mai chính là ngày đính hôn rồi, thế nhưng sáng sớm hôm nay nhà họ Tưởng đột nhiên công bố nhà họ đã hứa hôn cho cô cả nhà mình từ khi cô ấy chưa sinh ra nữa kìa." “Nhưng nhiều năm trước đã cắt đứt liên lạc, vốn tưởng rằng không còn gặp lại nữa, ai biết hôm qua vị hôn phu đột nhiên xuất hiện, cô cả nhà họ Tưởng và nhà trai vừa gặp đã yêu, cho nên chỉ có thể hủy buổi đính hôn với nhà họ Vũ mà thôi!” “Hơn nữa quan trọng nhất chính là ngày mai vốn là ngày nhà họ Vũ và nhà họ Tưởng đính hôn, kết quả ngày không sửa nhưng chú rể lại đổi, đổi thành cái tên mới xuất hiện này!” “Đệch! Tin tức này quả thật nóng hổi!” “Tuy nhiên bây giờ gần như khắp thành phố đều biết chuyện nhà họ Tưởng và nhà họ Vũ liên hôn, đột nhiên một vị hôn phu được đính hôn từ nhỏ xuất hiện, còn là cùng một ngày, chậc chậc, đây không phải vả một cái thật kêu lên mặt nhà họ Vũ một cách trắng tron à?" "Ai nói không phải đâu, theo tôi biết thì nhà họ Vũ rất coi trọng mặt mũi, nhà họ Tưởng đột nhiên làm như vậy chính là hoàn toàn đắc tội nhà họ Vũ rồi!” “Ha ha, bây giờ tôi rất tò mò vị hôn phu đột nhiên nhảy ra kia rốt cuộc có bao nhiêu là gán mà dám làm nhà họ Vũ mất thể diện như vậy!” "Ngày mai chính là ngày bọn họ đính hôn, địa điểm được chọn ở trang viên nhà họ Tưởng, không được, tôi phải nghĩ cách để có thiệp mời mới được, chuyện hay như vậy sao tôi có thể không được chứng kiến tận mắt đây?”

Bỗng chốc, từ nhà giàu hiển hách đến người dân bình thường, ai nấy cũng thảo luận chuyện này!

Phủ thành chủ thành phố Bắc Thái, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang ngồi trên ghế sô pha, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, tây trang khéo léo, bất kể một chi tiết nào trên người ông ta cũng thể hiện rõ ông ta là một người đàn ông trưởng thành chín chắn!

Ông ta, chính là người đứng đầu thành phố Bắc Thái, Cao Tuấn Hùng!

Lúc này, ông ta đang nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp trên bàn, giọng nói nhẹ nhàng: “Cậu xác định người đàn ông đính hôn với con cả nhà họ Tưởng vào ngày mai chính là sát thủ đã giết người nhà họ Vũ vào hôm qua?"

Một dáng người cao gầy cung kính nói với

Cao Tuấn Hùng: “Tôi xác định chính là anh ta!” “Ha ha, có chút thú vị!”

Trong mắt Cao Tuấn Hùng hiện lên ý cười ra chiều nghiền ngẫm: “Vệ sĩ của Tưởng Anh, đặc phái viên nhà họ Khúc, một thế gia ở thủ đô, lại là vị hôn phu từ nhỏ của Tưởng Anh?” “Ha ha... Lấy cớ tùy tiện như vậy, Tưởng Huy đây là muốn khiêu thích thể diện nhà họ Vũ một cách trắng trợn đây mà!” “Tuy nhiên dù sao cũng nhà giàu số một của một vùng, con gái suýt chút nữa là bị hại chết, nếu Tưởng Huy không làm ra hành động gì, chỉ sợ ông ta cũng không có tư cách ngồi trên vị trí này!” “Tuy nhiên người tên Diệp Phùng này lại làm tôi cảm thấy khá hứng thú, anh ta có tư cách gì mà dám khiêu khích uy nghiêm của nhà họ Vũ ngay trên đảo Thanh Loan đây?”

Con người của Cao Tuấn Hùng hơi lóe sáng, sau đó lên tiếng: “Triệu Phi Hồ” “Vâng!”

Một bóng người tràn ngập sát khí đi ra từ trong góc. “Chuẩn bị một phần lễ lớn, ngày mai đến nhà họ Tưởng chúc mừng thay tôi!” “Thăm dò thân thế của người tên Diệp Phùng này, nhìn xem có thể hợp tác được không!” “Vâng!”

Bên kia, nhà họ Vũ, trên mặt Vũ Thiếu Bảo không còn nho nhã như trước mà lúc này, trong mắt anh ta tràn đầy lạnh lùng: “Nhà họ Tưởng, nhà họ Tưởng được lắm!” “Dám đạp lên mặt mũi nhà họ Vũ chúng ta như thế, là ai cho bọn họ lá gan này?!” "Không ngờ rằng có một ngày Vũ Thiếu Bảo tôi cũng nhìn nhầm, Diệp Phùng, anh dám chơi trò gián điệp hai mang với ông, tiền của Vũ Thiếu Bảo tôi dễ lấy như vậy sao?” “Thiếu Bảo...

Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên, là một người đàn ông có khuôn mặt giống Vũ Thiếu Bảo vài phần, chậm rãi quay đầu nhìn. "Ba!"

Nhìn thấy là ba của mình, Vũ Thiếu Bảo đè nén cảm xúc xuống.

Vũ Khôn nhìn thấy đứa con trai khiến mình đắc ý nhất này, ông ta thở dài một hơi: “Lúc trước ba đã nói với con, quá kiêu căng ắt bị kiêu căng hại, dù sao có là thợ săn tài giỏi cỡ nào cũng có lúc bị con mồi cắn ngược lại!” “Lúc này coi như một bài học cho con!” “Ba, con biết con sai rồi, sau này nhất định sẽ chú ý, nhưng mà thằng ranh Diệp Phùng kia không chỉ trêu đùa con mà còn đạp lên mặt mũi nhà họ Vũ, chẳng lẽ cứ quân chuyện này đi như vậy?” “Quên đi?”

Trong mắt Vũ Khôn hiện lên sự lạnh lùng: “Kể từ khi Vũ Khôn này trở thành người giàu có nhất đảo Thanh Loan, còn chưa từng có ai có thể dẫm đạp mặt mũi nhà họ Vũ mà có thể bình yên vô sự!” “Không có gì bất ngờ xảy ra thì kế hoạch ám sát Tưởng Anh, đổ tội cho Cao Tuấn Hùng đã bị nhà họ Tưởng biết được!" “Ông ta không có chứng cứ chứng minh nhà họ Vũ chúng ta ra tay, cho lên lựa chọn cách này để trả lại cho chúng ta! "Nhưng còn thằng nhóc Diệp Phùng này, cậu ta làm ba cảm thấy rất tò mò!” “Tác Thiên tự mình ra tay cũng chưa từng thành công dù chỉ một lần, hơn nữa từ sau tối hôm qua là đã không thể liên hệ với cậu ta được nữa, có lẽ là một cao thủ có năng khiếu bẩm sinh lại thua trong tay thằng nhóc không có chút tiếng tăm gì?" “Chuyện này, hẳn là khả năng không lớn...

Vũ Thiếu Bảo hơi chần chờ, lên tiếng: “Ba, ba cũng biết Tác Thiên rất để ý mặt mũi, có lẽ do tối qua thất bại, sợ mất mặt ở trước mặt chúng ta cho nên mới trốn đến chỗ không ai biết!”

Vũ Khôn trầm tư vài giây mới trả lời: “Hy vọng chỉ là ba suy nghĩ nhiều!” “Thằng ranh tên Diệp Phùng kia tuyệt đối không đơn giản chỉ là đặc phái viên của nhà họ Khúc đâu!” “Nhưng nói thế nào thì đây cũng là đảo Thanh Loan, mặt mũi nhà họ Vũ không dễ dàng bị đánh mất như vậy!” “Hiện tại cả đảo Thanh Loan đều biết cậu cả nhà họ Vũ là con bị một thằng vô danh tiểu tốt đoạt vị hôn thê sắp sửa chuẩn bị đính hôn, đối thủ của chúng ta, người ủng hộ chúng ta, đều đang nhìn xem động thái của nhà họ Vũ! “Nếu không cho anh ta một bài học, đừng nói bị đối thủ chê cười, chỉ sợ người chúng ta dẫn dắt cũng sẽ rời bỏ chúng ta! “Thiếu bảo, té ngã từ nơi nào thì đừng lên ở nơi đó!”

Trong mắt Vũ Thiếu Bảo hiện lên sự âm độc, khóe miệng nở nụ cười tà ác: “Yên tâm đi ba, ngày mai con sẽ cho tất cả mọi người chứng kiến cái gì gọi là uy nghiêm của nhà họ Vũ là thứ không thể động đến ở ngay trước mặt nhà họ Vũ!” “Được!”

Trong mắt Vũ Khôn hiện lên sự tán thưởng: “Đây mới là đứa con tốt nhất của Vũ Khôn!” “Cứ lớn mật mà làm, cả nhà họ Vũ đều là hậu thuẫn kiên cố của con!”

Rời khỏi phòng, Vũ Thiếu Bảo lấy điện thoại ra, suy nghĩ giây lát rồi gọi đến một dãy số. “Cậu Vũ?”

Sau khi điện thoại được kết nối, đầu bên kia vang lên giọng nói cung kính. “Tôi nhớ rõ cậu là bạn học của cô cả nhà họ Tưởng đúng không! “Vừa lúc, đêm nay có việc tôi cần cậu giúp...

Sau khi dặn dò xong mọi chuyện, Vũ Thiếu Bảo nhìn về phương xa, nét mặt để lộ ra sự cay độc lạnh lùng: “Diệp Phùng! Nhà họ Tưởng! Ngày mai mới là thời điểm trình diễn trò hay!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui