Người bán hàng vừa ngẩng đầu, lúc phát hiện là Diệp Phùng, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc, trào phúng không chút lưu tình: “Có chủ? Là ai? Là anh à?" “Nhìn dáng vẻ khố rách áo ôm của anh xem, như thế mà là người có thể mua được váy cưới đắt tiền như vậy à?" “Đi đi đi, váy cưới mười lăm triệu trở xuống bày ở góc kia kìa, đừng đứng đây quấy rầy người khác!"
Nghe được lời nói của người bán hàng, Diệp Phùng nở nụ cười, hỏi ngược lại: "Chủ nhân của váy cưới này không phải tôi, chẳng lẽ là anh ta sao?"
Vừa nghe lời này, trong lòng người bán hàng giật thót!
Ông chủ nhà mình đã nói, cái váy cưới này được một vị khách quý đặc biệt đặt riêng, giá trị ước chừng mười lăm tỷ đồng!
Về phần cậu Lương, mặc dù anh ta là con nhà giàu đời thứ hai, nhưng chỉ sợ anh ta cũng không đủ khả năng đặt may chiếc váy cưới đắt tiền như vậy!
Chỉ là, như thế thì có liên quan gì?
Khẳng định cậu Lương không mua nổi cái váy cưới này, nhưng chủ nhân váy cưới không ở đây, để bọn họ thử thì sao vậy?
Chẳng may họ thử một cái, lại vui vẻ tùy tiện mua cái váy cưới mấy chục tỷ, vậy chẳng phải mình sẽ được ăn mấy trăm triệu tiền phần trăm à!
Nghĩ như vậy, người bán hàng lập tức đẩy Diệp Phùng ra, gay gắt nói: “Chuyện này thì có liên quan gì đến anh!” “Tôi nói cho anh, váy cưới ở trong tiệm của tôi, tôi muốn ai mặc thì người đó được mặc!" mắt Diệp Phùng lập tức trầm xuống!
Đây là anh cố ý chuẩn bị cho Tưởng Anh, mục đích chính là muốn lộ ra chút thực lực của mình ở trước mặt Tưởng Huy “Anh yêu, em sẽ mặc cái váy cưới này, em muốn mặc!”
Nhìn Tưởng Anh xinh đẹp hơn mình vài phần ở bên cạnh, trong mắt cô ta hiện lên sự ghen ghét nồng đậm, cô ta nắm lấy cánh tay cậu Lương làm nũng!
Cậu Lương vội vàng lên tiếng: “Được được được! Em yêu! Chúng ta lập tức thử!” “Cô còn ngây ra đẩy làm gì? Còn không mau lấy cái váy cưới này ra cho bạn gái tôi thử đi chứ?"
Nghe thấy thế, cô ta lập tức vừa lòng nở nụ cười, còn quay về phía Tưởng Anh, khiêu khích hếch cắm, ngạo nghễ nói: “Phụ nữ đó, diện mạo xinh đẹp cũng không bằng gả được vào nhà tốt!” “Nếu không thì lúc gặp được cái váy cưới mình thích mà ngay cả thử cũng không có tư cách để thử!”
Tưởng Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng sau lưng Diệp Phùng.
Cô ta nhất định phải ích kỷ một phen, hưởng thụ sự bảo vệ cùng quan tâm của anh ở một ngày này!
Nhìn thấy bọn họ không nói gì, người bán hàng nghĩ còn họ yêu thế, càng dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Diệp Phùng: “Còn không mau đi ra ngoài nữa à?" Ai ngờ, Diệp Phùng không chỉ không đi ra mà còn nhìn thẳng vào người bán hàng: “Cho người khác tùy ý thử váy cưới ngay trước mặt chủ nhân của nó!” “Đây là thái độ phục vụ khách hàng của cửa hàng áo cưới Victoria các cô à?”
Dứt lời, xung quanh lập tức rơi vào yên tĩnh, sau đó là tiếng cười trào phúng vang lên. "Cái váy cưới này là anh đặt may riêng sao? Anh không nói tôi còn nghĩ cả cửa hàng này đều là của anh đấy?”
Cậu Lương nhìn anh, sắc mặt không tốt: “Ranh con, muốn làm màu thì tìm chỗ khác!” “Đừng cản trở chuyện của tao, mày có tin tao giết mày không?”
Diệp Phùng liếc nhìn anh ta: “Thế nào, cái váy cưới này là của anh?" “Không phải của tao!” “Nhưng tao muốn thử thế nào thì thử thế ấy, còn mày, mày chỉ xứng đứng bên ngoài cửa kính nhìn vào, ngay cả sờ một cái cũng không có tư cách "Mày nói cái váy cưới này là của mày? Ha ha... Nhìn đồ vỉa hè trên người mày đi, sao mày có thể mua nổi cái váy cưới này?"
Nhìn thấy dáng vẻ tự cho mình cao quý của cậu Lương, Diệp Phùng hơi nheo mắt: “A? Nếu tôi thật sự mua nổi thì sao?” “Nếu mày thật sự mua được thì cái váy này bao nhiêu tiền, ông đây trả gấp đôi cho mày!" "Ai nha, anh Diệp! Sao anh lại đến sớm như vậy?”
Đúng lúc này, một giọng nói cung kính vang lên, người bán hàng nhìn lại, kinh ngạc lên tiếng: “Cửa hàng trưởng? Sao cô lại đến đây rồi?”
Ai ngờ cửa hàng trưởng căn bản không để ý đến cô ta mà bước nhanh đến bên cạnh
Diệp Phùng, vẻ mặt nhiệt tình, chỉ vào cái váy cưới bên cạnh: “Anh Diệp, váy cưới anh đặt riêng chính là cái này!”
Một câu, xung quanh bỗng nhiên lặng ngắt như tờ
Sắc mặt cậu Lương lập tức trắng bệch! Về phần người bán hàng, người cô ta mềm nhũn ra, suýt chút nữa là ngã xuống đất!
Xong rồi!
Giá trị của chiếc váy cưới này ước chừng mười lăm tỷ đồng!
Người có thể bỏ bảy mười lăm tỷ đồng mua một chiếc váy cưới, một nhân viên bán hàng nho nhỏ như mình sao có thể đắc tội được?
Cửa hàng trưởng cũng là một người giỏi quan sát, nhìn thấy trạng thái của người bán hàng không đúng thì sắc mặt lập tức trầm xuống, lên tiếng hỏi: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì lúc tôi không ở đây?”
Người bán hàng không nói chuyện, Diệp Phùng cũng nhẹ nhàng cười: “Thật ra cũng không có chuyện lớn gì, chẳng qua người bán hàng tài giỏi trong tiệm của các người muốn đưa váy cưới tôi đặt may riêng cho người khác mặc mà thôi!”
Bop!
Một cái tát mạnh được vung ra, cửa hàng trưởng tức giận run cả người: “Cô đúng là đồ khốn nạn!” “Không phải tôi đã nói với cô, mỗi chiếc váy cưới đặt may riêng không được để cho bất cứ ai tùy ý đụng vào ngoài chủ nhân của nó à!” “Cửa hàng trưởng! Em sai rồi! Sau này em không dám nữa! “Không có sau này!”
Cửa hàng trưởng lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô bị đuổi việc rồi!” “Hơn nữa tiền lương và tiền thưởng tháng này đều bị trừ! Hiện tại, lập tức rời khỏi cửa hàng của tôi!”
Người bán hàng lập tức sợ ngây người!
Mặc dù ở đây cô ta cũng chỉ là một người bản hàng nho nhỏ, nhưng là cửa hàng váy cưới đắt đỏ nhất thành phố Đức Hùng, tùy tiện bản ra một chiếc váy cưới thì phần trăm cô ta nhận được cũng sẽ không dưới mấy chục triệu, quả thực làm việc nhẹ nhàng hơn những thành phần tri thức nhiều.
Thế nhưng vì cô ta mắt chó khinh thường người khác, cuối cùng phải trả giá đắt thế này.
Một bên khác, cửa hàng trưởng cúi người chín mươi độ, chân thành xin lỗi: “Anh Diệp, tôi thay mặt cửa hàng váy cưới Victoria thật lòng xin lỗi vì đã gây ra phiền phức không đáng có cho anh!” “Để bù lại sai lầm do nhân viên công tác gây ra, chúng tôi có thể giảm giá 30% cho chiếc váy cưới do anh đặt may riêng này!
Bảy mươi phần trăm của mười lăm tỷ đồng, như vậy giảm tận gần năm tỷ!
Ai ngờ Diệp Phùng lại từ chối: "Không cần!” “Nên trả bao nhiêu tiền thì cứ lấy bấy nhiêu tiền!” "Dù sao cũng có người trả tiền cho chiếc váy cưới này!” “Tôi nói có đúng không? Cậu Lương?”
Cậu Lương kiêu căng không coi ai ra gì, lúc này sắc mặt đã tái nhợt rồi!
Vừa rồi chính anh ta nói nếu chủ nhân chiếc váy này là Diệp Phung thì anh ta sẽ bồi thường cho Diệp Phùng giá gấp đôi!
Váy may riêng tới mười lăm tỷ đồng, gấp hai tức là ba mươi tỷ đồng!
Tuy rằng gia cảnh nhà cậu Lương hơn người nhưng ba mươi tỷ đồng này, không phải nói muốn lấy ra là có thể lấy ra được!
Giờ phút này, sắc mặt anh ta trở nên cực kỳ khó coi, mất sạch mặt mũi
Chỉ là so với mặt mũi thì tiền càng quan trọng hơn.
Nghĩ như vậy, anh ta hừ lạnh một tiếng, không nói gì cả mà nắm lấy tay bạn gái muốn rời đi.
Đúng lúc này, Diệp Phùng đột nhiên lên tiếng: “Cậu Lương, anh thế này là muốn làm gì?" “Hay là, anh muốn quỵt nợ?”
Sắc mặt cậu Lương rất âm trầm, anh ta hừ một tiếng: "Nợ cái gì? Tôi có đồng ý cái gì với anh à?" “Thật sự kỳ lạ!”
Dù sao chẳng qua chỉ là anh ta ăn nói lung tung, lại không có chứng cứ, cùng lắm thì đánh mất mặt mũi, Diệp Phùng có thể làm gì được mình?
Nhìn thấy cậu Lương muốn quỵt nợ rõ ràng, Diệp Phùng không chỉ không ngăn cản mà trái lại, khóe miệng anh còn cong lên khó hiểu.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, cậu Lương lấy ra, nhìn thấy là ba mình gọi đến.
Vừa mới nghe máy, tiếng nổi giận lôi đình lập tức truyền ra: “Thằng ranh này, mẹ nó, mày lại làm trò gì ở bên ngoài đấy!”