Đế Sư Xuất Sơn

Một tia quyết tâm hy sinh vì tình yêu lóe lên trong mắt Hoàng Lăng: “Tôi không quan “Chỉ cần Anh Nhi chưa kết hôn, tôi vẫn còn có cơ hội cạnh tranh!” “Chậc chậc... “Chỉ sợ, anh thật sự không có cơ hội!” “Chúng tôi đã có hôn ước trước khi cô ấy được sinh ra. Nói như người xưa, chính là thanh mai trúc mã, hiểu không?” “Tôi đây không quan tâm!”

Dáng vẻ Hoàng Lăng vì tình yêu chân chính phát “Tôi yêu Anh Nhi, bất kể Anh Nhi trở thành như thế nào, tôi vẫn luôn yêu cô ấy trước sau như một!” “Mà tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép Anh Nhi bị lời ngon tiếng ngọt của anh lừa gạt!

Diệp Phùng cười khinh bỉ, bây giờ thì nói điên cuồng vì tình yêu, vậy lúc trước Vũ Thiếu Bảo theo đuổi Tưởng Anh, sao không thấy anh ta nhảy ra?

Nếu không thể trêu vào cậu chủ nhà họ Vũ, vậy anh ta cho rằng Diệp Phùng này dễ bị ăn hiếp sao?

Hoàng Lăng đương nhiên không biết Diệp Phùng lúc này đang suy nghĩ cái gì, tiếp tục đứng đắn nói: "Diệp Phùng, tôi đã cho người nghe ngóng về anh!” “Anh chỉ là thắng vệ sĩ quèn mà thôi!” “Chỉ sợ, anh nhìn thấy gia thế của Anh Nhi bây giờ, nhịn không được, cho nên đột nhiên xuất hiện để la liếm, mượn danh nghĩa hôn ước lúc trước để quang minh chính đại ăn bám thôi!” “Là một người đàn ông mà chỉ muốn sống dựa dẫm vào phụ nữ, thứ rác rưởi như anh, anh có tư cách gì mang đến cho Anh Nhi hạnh phúc?”

Diệp Phùng hơi híp mắt: “Tôi không mang được không lẽ anh có thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy sao?" "Tất nhiên!”

Hoàng Lăng tự tin cười: “Hoàng Lăng tôi bất tài, chỉ có thể coi là có chút tiền đồi!” “Giá trị thị trường của công ty tôi đã vượt qua ba trăm tỷ đồng, tôi lọt vào danh sách một trăm người thành công dưới ba mươi tuổi trên thế giới! “Không lẽ lại không thể so với anh, một kẻ rác rưởi chỉ biết dựa dẫm ăn bám sao?”

Nghe được lời nói của Hoàng Lăng, trong mắt không ít người lóe lên một tia ghen tị

Giá trị tài sản ba trăm tỷ đồng đó!

Đó là một con số mà thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ tới!

Đột nhiên, vô số âm thanh tâng bốc truyền đến "Cậu chủ Hoàng, anh quả là lợi hại, anh là thần tượng của giới trẻ chúng tôi!” "Đúng vậy cậu chủ Hoàng, ở độ tuổi trẻ như anh, người có thể đạt được thành tựu như vậy, quả thật là trước nay chưa từng có!” “So với anh thì mấy kẻ chỉ biết ăn bám thật sự là không bằng phế vật!”

Nghe được đám người tán thưởng, khỏe miệng Hoàng Lăng nhếch lên tự mãn, sau đó khiêu khích nhìn Diệp Phùng.

Nhưng mà Diệp Phùng không quan tâm chút nào, vỗ tay khen Hoàng Lăng. “Bạn học Hoàng thật là lợi hại!” “Nhưng mà anh nói nhiều như vậy, xem ra đã quên mất điểm quan trọng nhất!” “Anh có hỏi qua Anh Nhi có bằng lòng không chưa?"

Hoàng Lăng lập tức sửng sốt.

Phải, anh ta thế nào lại quên chuyện này chú!

Sau đó, như đã chuẩn bị xong, anh ta nhanh chóng lấy trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương to bằng quả trứng chim bồ câu, không điểm xỉa gì đến Diệp Phùng, quỳ một chân, trìu mến nói với Tưởng Anh: “Anh Nhi, anh đã từng bỏ lỡ em trong quá khứ, anh không muốn lại phải bỏ lỡ em của tương lai nữa!” “Cho anh một cơ hội nha, làm bạn gái của anh, được không?” “Đồng ý với anh ấy đi! Đồng ý với anh ấy di!"

Vô số bạn học gào thét điên cuồng!

Ngay khi mọi người còn tưởng rằng đây sẽ là câu chuyện một hoàng tử và công chúa với kết thúc tốt đẹp, thì thấy Tưởng Anh đang lạnh lùng nhìn anh ta, giọng điệu có chút chán ghét: “Hoàng Lăng, anh náo loạn đủ chưa vậy?”

Chỉ trong một câu nói, những tiếng hoan hồ đột ngột im bặt.

Hoàng Lăng sững sờ tại chỗ, trên mặt tràn đầy sự khó tin!

Khi nhìn thấy vẻ mặt ngày càng lạnh lùng trên mặt Tưởng Anh, anh ta lúng túng nặn ra một nụ cười: "Anh Nhi, anh biết em nhất thời có thể sẽ không tiếp nhận được, nhưng mà anh rất chân thành...

Anh ta còn chưa nói xong đã đứng dậy,

Tưởng Anh đã chủ động khoác tay Diệp Phùng, sau đó nhìn về phía mọi người: “Các bạn học, ngày mai là ngày tôi đính hôn với Diệp Phùng!” “Nếu mọi người thật tâm chúc phúc cho chúng tôi, tôi hoan nghênh mọi người đến dự!”

Sau đó, cô ta chậm rãi cúi đầu nhìn Hoàng Lăng: “Về phần bạn học Hoàng, hy vọng anh đừng đến dự hôn lễ của tôi!” “Tôi sợ chồng sắp cưới của tôi hiểu lầm!”

Nói xong câu đó, Tưởng Anh kéo theo Diệp Phùng, cứ như vậy rời đi!

Không có lý do nào khác, trong đầu Tưởng Anh, những người được gọi là bạn học này cộng lại cũng không bằng một Diệp Phùng!

Chỉ thế mà thôi!

Không khí trong phòng đột nhiên trở nên sượng sùng!

Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Hoàng Lăng, nhìn thấy hình ảnh tao nhã thường ngày của anh ta từ từ biến mất, cuối cùng biến thành một vẻ mặt dữ tợn

Xoảng

Một chai rượu đỏ còn chưa mở nắp đã bị anh ta trực tiếp ném xuống đất!

Rượu đỏ tươi giống như màu máu! “Diệp Phùng!”

Hai mắt Hoàng Lăng tràn đầy sự lạnh lẽo! Anh ta hít sâu vài cái, lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn “Cậu chủ Vũ, tôi xin lỗi đã làm không tốt!”

Lúc anh ta đang bất an thì đã nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời: “Không sao, tối nay chỉ là món khai vị, ngày mai mới đến món chính!”

Nhìn thấy câu này, Hoàng Lăng mỉm cười!

Vũ Thiếu Bảo cưới Tưởng Anh, anh ta không có ý kiến, bởi vì anh ta không thể trêu vào Vũ Thiếu Bảo, nhưng Diệp Phùng thì không thể được!

Dựa vào đâu mà một tên vệ sĩ rách nát lại có thể cưới con gái của nhà giàu có số một ở thành phố Đức Hùng, mà Hoàng Lăng anh ta thì lại không được chứ?

Diệp Phùng, ngày mai cậu chủ Vũ sẽ đích thân ra mặt, đến lúc đó cho anh biết khoảng cách giữa người với người là như thế nào! "Di!"

Vừa định rời đi, đột nhiên, quản lý của câu lạc bộ Thiên Sứ xuất hiện, vẻ mặt không chút thay đổi ngăn anh ta lại: “Quý ngài đây, phiền anh thanh toán hóa đơn!” “Thanh toán hóa đơn à? Tại sao?” “Vừa rồi họ Diệp kia không phải đã thanh toán hóa đơn rồi sao?” “Ngài Diệp đã thanh toán hóa đơn, nhưng chai rượu vang đỏ vừa rồi đã được trả lại vì chưa mở ra!” “Đúng rồi, là cái chai mà cậu đã đập vỡ trên đất đó!" “Ông...

Hoàng Lăng nghiến răng nghiến lợi: “Được! Không phải chỉ là một chai rượu đỏ thôi sao? Bao nhiêu, tôi trả!” “Chín tỷ!" “Cái gì? Ông muốn tôi phải trả chín tỷ cho một chai rượu đỏ bị đập vỡ sao? Ông nghĩ tôi xem tiền như rác à?"

Hoàng Lăng tuy giàu có nhưng cũng không phải kẻ ngốc, phải biết rằng đây là một bữa tối cực kỳ xa xỉ, cũng chỉ hơn sáu trăm triệu mà thôi! “Quý ngài đây, chai rượu vang đỏ Lafite này đã được cất giữ hơn tám mươi năm, trên thế giới chỉ còn lại có năm chai mà thôi!” “Ban đầu vốn Ngài Diệp đặc biệt dùng để chiêu đãi mọi người, nhưng mà..."

Những lời tiếp theo còn chưa được nói ra, nhưng một nụ cười có chút mỉa mai hiện lên ở khóe miệng, không cần nói cũng biết

Nghe nói chai rượu này trị giá chín tỷ, là do Diệp Phùng dùng để chiêu đãi mình và người khác, ấn tượng của mọi người đối với anh đã thay đổi rất nhiều!

Lại nhìn thấy chai rượu vỡ trên mặt đất, tuy rằng không nói gì, nhìn ánh mắt của Hoàng Lăng nhưng trong đó có vài phần châm chọc!

Hoàng Lăng trong lòng đột nhiên tức giận, rít lên: “Diệp Phùng! Tôi và anh không đội trời chung!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui