Trên khuôn mặt của Vũ Thiếu Bảo thoáng hiện lên một tia tức giận. Anh ta đương nhiên biết Diệp Phùng đang ám chỉ điều gì. Anh ta lập tức dùng ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn Diệp Phùng: “Diệp Phùng, mặc dù tôi không biết anh đã dùng thủ đoạn gì để khiến cho Anh Nhi mê muội, thế nhưng hôm nay dưới sự chứng kiến của tất cả các vị khách quý ở thành phố Đức Hùng, anh có gan đọ thử xem ai trong hai người chúng ta đủ tư cách trở thành vị hôn phu của Anh Nhi không!” "Do á?"
Diệp Phùng hơi nhưởng mày: “Được thôi! Không biết cậu Vũ đây muốn đọ kiểu gì nhỉ?”
Nhìn thấy Diệp Phùng đã mắc câu, Vũ Thiếu Bảo nở nụ cười âm trầm: “Vậy thì chơi tay đôi một đấu một nhé! "Diệp Phùng, tôi sẽ để mọi người tận mắt chứng kiến từng chút từng chút một, rằng anh sẽ bị Dư Thiếu Bảo tôi đây giẫm nát dưới chân, sẽ cho mọi người biết được chênh lệch giữa anh và tôi chẳng khác nào ngọn cỏ không với được mây, không có gì có thể sánh được!" “Chỉ có tôi mới xứng với Anh Nhi, chỉ có tôi mà thôi!” “Bớt xàm đi! Trước hết anh muốn đọ gì với tôi thì mau nổ ra nhanh lên!”
Vũ Thiếu Bảo khoát tay lên, lập tức, một bản nhạc phương Tây tráng lệ hoành tráng vang lên khắp căn phòng, Vũ Thiếu Bảo nhìn từ trên cao xuống, kiêu căng nói: “Vào thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời của Anh Nhi, làm sao lại không có thứ âm nhạc cao quý và hoa lệ nhất như thế này để mở màn cho bữa tiệc chứ?" “Ông đây đã đặc biệt mời dàn nhạc Hoàng gia phương Tây biểu diễn những bản nhạc đẹp nhất, lãng mạn nhất cho buổi lễ đính hôn giữa tôi và Anh Nhi!”
Một nhóm nhạc công trong trang phục chỉnh tề đang uyển chuyển tấu lên những giai điệu tuyệt đẹp khi họ vừa mới bước vào dinh thự nhà họ Hồ
Những bản thánh ca tuyệt đẹp đó đã hoàn toàn khiến cho tất cả nhân vật ở đây rung động lòng người. “Ôi Chúa ơi! Đây đích thực là dàn nhạc Hoàng gia Phương Tây có phải không?” “Đây chẳng phải là đoàn biểu diễn nghệ thuật số một thế giới sao!” “Tôi nghe nói rằng họ chỉ biểu diễn thương mại mỗi năm một lần, vé biểu diễn còn bị những người giàu có và quyền lực trên khắp thế giới tranh nhau “giật” rầm rộ. Kiểm được một tấm vé còn khó hơn lên trời!” “Đúng vậy, đúng vậy! Có lần tôi vinh hạnh được nghe họ trình diễn một lần, anh có biết ai đang ở diễn tấu trên đại sảnh kia không? Nói không ngoa chút nào nhưng để ngồi nghe họ trình diễn thì cũng phải mất hàng triệu đô cũng không đủ tư cách để ngồi ở đó đấy!” "Đúng vậy, nhưng tôi còn nghe nói khi Nữ hoàng Anh kết hôn còn đích thân mời bọn họ đến biểu diễn nữa đấy, quả là một vinh hạnh cao quý đến nhường nào. Hỗ bọn họ lên sân khấu biểu diễn thì không có chỗ nào là không chật kín những nhân vật tầm cỡ xuất chúng xuất hiện trên thế giới. Thật không hổ danh là cậu chủ nhà họ Vũ, có thể đích thân mời bọn họ diễn tấu trong lễ đính hôn của mình quả thực khiến cho người ta phải trầm trồi!” “Tưởng Anh đúng là tốt số! Dĩ nhiên có thể để cho câu cả Vũ vì cô ấy mà làm tất cả như vậy thì mới xứng với cậu Vũ chứ, còn tên Diệp Phùng kia chẳng biết đã mang gì đến cho chúng ta xem đây? Anh xem lễ đính hôn hôm nay xem, tất cả những thứ này đều do nhà họ Tưởng chuẩn bị, chẳng lẽ cái tên Diệp Phùng sắp phải ở rể rồi sao?"
Tất nhiên, lời bàn tán của mọi người đều lọt vào tai Vũ Thiếu Bảo. Anh ta cười đầy thỏa mãn, nhìn Tưởng Anh, liếc mắt đưa tình đầy trìu mến: “Anh Nhi, anh đã mời đoàn nhạc nổi tiếng nhất chơi bản nhạc hoa lệ nhất để đệm khúc lễ đính hôn của chúng ta, đồng thời nó cũng tấu lên một tương lai hạnh phúc giữa chúng ta, em thấy được chứ?"
Màn tỏ tình hoành tráng cộng hưởng với âm nhạc du dương làm rung động từng tế bào thần kinh của mọi người, ai ai cũng mê mẩn chìm đắm trong cậu chuyện tình yêu đó!
Lúc này, theo ý kiến của bọn họ, người duy nhất có thể sánh đôi với Tưởng Anh không ai khác chính là cậu Vũ đứng trước mặt họ!
Đây mới được gọi là sự kết hợp giữa quyền thiết
Mà cậu Diệp Phùng kia, chẳng khác gì một tên hề trong một vở kịch nhàm chán, thậm chí còn không cửa để so sánh với Vũ Thiếu Bảo! “Này, anh có phải đã quên mất tôi rồi không?”
Diệp Phùng nhẹ nhàng móc móc lỗ tai, quay sang anh ta nói: "Có hai chỗ anh nói tôi phải điều chỉnh lại mới được!" “Đầu tiên, hôm nay là lễ đính hôn của tôi và Anh Nhi. Không liên quan gì đến anh." “Thứ hai, cái thứ này mà còn được gọi là âm nhạc hay nhất thế giới á? Chẳng lẽ anh hiểu lầm chữ “hay" rồi sao?" "Hừ! Diệp Phùng! Anh cũng chỉ được cái võ mồm mà thôi!” “Ban nhạc Hoàng gia phương Tây là dàn nhạc số một được thế giới công nhận, chỉ có một không hai!” “Trên đời này, không có một ban nhạc nào có thể đánh bại được bọn họ!" “Chỉ là một đám Tây trắng mà thôi, này cậu Vũ, cậu đừng quên, âm nhạc là nghệ thuật do tổ tiên chúng ta truyền lại. Anh sinh ngoại như thế liệu có tốt không?" “Có cần tôi nhắc anh một câu không, rằng đảo Thanh Loan chỉ là một đứa trẻ tạm thời bỏ nhà ra đi. Vùng đất màu mỡ phía Bắc mới chính là quân nhà của chúng ta!” “Cho dù là anh hay tôi, từ trong xương tủy đều mang trong mình dòng máu của con rồng cháu tiên, đây là sự thật không ai có thể thay đổi!”
Thấy mọi người đang nhìn mình chẳm chẳm, ánh mắt có chút kỳ quái, Vũ Thiếu Bảo tức giận hừ lạnh một tiếng: “Diệp Phùng!
Đừng có lái sang chủ đề khác nhanh như thế “Tôi không nói rằng âm nhạc của chúng ta không hay, nhưng nếu chúng ta đang nói về tiêu chí danh tiếng hòa tấu của bọn họ, liệu chúng ta có thể có dàn nhạc nào có thể so sánh với họ không?” “Đây là sự thật. Không liên quan gì đến vấn đề quốc gia dân tộc hết!” “Không có ai có thể so sánh với bọn họ sao?”
Khóe miệng Diệp Phùng hơi giật giật: “Vậy anh nghe xem đây là cái gì?”
Vừa nói dứt lời, tiếng khèn to vang lên khiến cho người ta hồi tưởng, sau đó, tiếng trống đồng vang lên, văng vẳng bên tại mọi người!
Một ban nhạc với đầy đủ hình dáng và độ tuổi khác nhau, mặc quần áo màu đỏ và chơi nhạc cụ sở trường của họ, chậm rãi bước vào! “Sao... sao giai điệu này nghe quen thế?” “Ôi chao đúng là đồ đần mày, đây không phải là bài “Đám cưới quê tôi”, bản nhạc thường được phát nhất trong các đám cưới saol “Tất nhiên tôi nghe rõ đây là bài "Đám cưới quê tôi” rồi mà, nhưng anh đã nghe thấy bài "Đám cưới quê tôi” hay như vậy bao giờ chưa?"
Tất cả mọi người đều thực sự sửng sốt, họ đều đã từng nghe “Đám cưới quê tôi”, giai điệu vẫn là giai điệu quen thuộc, nhưng khi nghe thấy giai điệu này, tâm trạng của mọi người đều cảm động đến mức không thể giải thích được, không khỏi có chút bồn chồn, gương mặt họ đã dần vứt bỏ mọi âu lo đi, dần dần đắm chìm trong nụ cười hạnh phúc.
Mặc kệ trước đây bọn họ có thành kiến với Diệp Phùng cỡ nào, nhưng khi nhìn thấy đôi cô dâu chú rể mới trong ngày cưới tế này, từ tận đáy lòng họ đều muốn chúc mừng cô dâu chú rể, đó là lời chúc xuất phát từ trái tim, không chút giả dối.
Âm thanh càng lúc càng lớn, tiếng nhạc phương Tây càng lúc càng nhỏ, cuối cùng dàn nhạc Hoàng gia Phương Tây hoàn toàn mất đi âm thanh, nhạc công nào cũng dừng tay, nhắm mắt lại, trên gương mặt nở nụ cười hạnh phúc, say sưa. Mời bạn đọc tr uyện tại Truyện 88.net
Chỉ một giai điệu ngắn ngủi như vậy thôi đến khi kết thúc vẫn khiến dư âm vang vọng một thời gian dài, tất cả mọi người dường như vẫn chưa hết hoài niệm, vẫn say sưa đắm chìm trong đó. “Các người đang làm cái gì đó? Tại sao không chơi nữa, một ban nhạc hoàng gia phương Tây mà lại để thua đám người thổi kèn khua trống kia sao?"
Anh ra hét ầm lên, lập tức tiếng hét của anh ta đã kéo mọi người trở về thực tại, nhìn sắc mặt tái mét của Vũ Thiếu Bảo, Diệp Phùng chán nản nhìn anh ta, khóe miệng nhếch lên: “Cậu Vũ này, vừa rồi tôi không nghe rõ anh nói, cái câu sau anh bảo là ban nhạc đó có thể chơi được bản hòa tấu hay nhất trên thế giới, vậy đẳng cấp của bản hòa tấu mà chúng ta vừa nghe là gì ấy nhỉ?"
Vũ Thiếu Bảo há hốc mồm. Sự thật đã chứng minh rằng người đám người hỗn độn đó không biết Diệp Phùng mời bọn họ từ đầu về thực sự chơi rất hay, thậm chí còn vượt xa trình độ của dàn nhạc Hoàng gia phương Tây.
Nếu anh ta vẫn đến chết không chịu thừa nhận điều đó thì đúng là đem bôi đen mặt mũi của mình hết.
Nghĩ đến đây, anh ta nhìn Diệp Phùng với vẻ mặt đầy khó tin: “Được rồi! Tôi thừa nhận đẳng cấp diễn tấu của họ thực sự rất tốt, nhưng vậy thì đã sao?” “Anh Nhi đường đường là cô chủ lớn của nhà họ Tưởng, thân phận của đội văn nghệ đương nhiên cũng phải có địa vị nhất định chứ!” “Phía sau anh kia là đám người nào, anh định để cho đám người vô danh tiểu tốt này này lên sân khấu biểu diễn trong lễ cưới của Anh Nhi sao?" “Thân phận? Địa vị cao quý á?”
Diệp Phùng nhìn anh ta bằng con mắt quái gở: “Ý của anh là, dàn nhạc Hoàng gia Phương Tây của anh là người có trình độ có địa vị cao quý?” “Tất nhiên!”
Vũ Thiếu Bảo tỏ vẻ kiêu ngạo: “Ngay cả người cao quý như Nữ hoàng Anh còn đích thân mời bọn họ biểu diễn trong lễ cưới. Như vậy còn chưa đủ để thể hiện đẳng cấp của họ sao?" "Hóa ra là như thế này!
Diệp Phùng mỉm cười, trưng ra vẻ mặt đen thui như mực, chỉ vào người trông như nông dân thổi kèn kia, cười nói: “Tôi muốn giới thiệu với anh một người, đây là một vị rất nổi tiếng, người này tên là Lý Quốc Dân!”
Lý Quốc Dân, một cái tên rất bình dân phổ biến, nhưng không ít người nghe thấy tên ông ấy đều lập tức sửng sốt: "Lý Quốc Dân? Anh ta nói có phải là vua kèn Lý Quốc Dân không?” “Ông hoàng thổi kèn đã giành được tất cả các giải thưởng âm nhạc mà thế giới có thể giành được với một chiếc kèn đó sao?" “Ôi trời đất ơi! Nghe nói Lý Quốc Dân này là nghệ nhân báu vật quốc gia của đất nước chúng ta đó. Cái cậu Diệp Phùng này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể mời được ông ấy đến đây vậy?”
Diệp Phùng vui vẻ nhìn Lý Quốc Dân, nói đùa: “Này ông Lý, chiếc kèn đồng của ông thổi rất lợi hại như vậy tại sao khi nữ hoàng Anh kết hôn lại không mời ông nhỉ?"
Ai dè một tia khinh thường thoáng qua hiện lên trên khuôn mặt của Lý Quốc Dân, ông ấy cũng vui đùa một câu địa phương: "Sao lại bảo không mời tôi nhỉ!” “Tôi nhớ rằng nữ hoàng đó đã đích thân mời tôi và đến nhà tôi những ba lần, còn yêu cầu tôi chơi kèn trong buổi lễ kết hôn của bà ấy, bà ấy còn bảo sẽ tìm một ban nhạc hoàng gia phương Tây để đệm nhạc cho tôi. Mà tôi nghĩ bụng nơi đó xa quá, thủ tục cũng quá rắc rối nên tôi không đi!
Chỉ một lời nói của ông ấy mà khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt, ai nấy đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Vũ Thiếu Bảo, dàn nhạc Hoàng gia phương Tây mà anh ta tự hào chỉ từng đệm đàn cho Lý Quốc Dân thôi sao?