Đế Sư Xuất Sơn

Sắc mặt Liên Hiển Vũ tức khắc trở nên u ám, Niếp Thiên Triều cũng chỉ là thị trưởng thành phố, nếu phải tuân thủ nghiêm ngặt thì dựa theo thân phận mà nói thì Niếp Thiên Triều ngang hàng với ông ta, hơn nữa, ở đây là đảo Thanh Loan, là sân nhà của ông ta nên ông ta cũng không quá e ngại Niếp Thiên Triều.

Nghĩ vậy, Liên Hiển Vũ khịt mũi nói: “Nhiếp Thiên Triều, cháu trai lớn của ông không khỏi quá mức kiêu ngạo, ngay cả điều cơ bản nhất là kính già yêu trẻ mà cũng không hiểu.

Nào ngờ Nhiếp Thiên Triều lại ngạo nghễ ngẩng đầu: “Ông đây cho phép đấy! Thế nào?”

Liền Hiền Vũ tức giận đến mức không thốt nên lời, giận dữ trừng mắt nhìn ông ta: "Lời này của ông là có ý gì?” "Ý tứ của tôi rất rõ ràng, đối với những kẻ già rồi mà không đứng đắn thì nhất định không thể bỏ qua. Mắng không nghe thì đánh, đánh chết ông đây sẽ chịu trách nhiệm thay!”

Thật quá khí phách

Trong lòng mọi người đồng thời xuất hiện ý nghĩ như vậy!

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Phùng không còn khinh thường như trước nữa mà ngược lại tràn ngập cung kính!

Có một ông lão khí phách như vậy đứng sau che chở, nếu là tôi, tôi có thể kiêu ngạo gấp trăm lần anh!

Bây giờ nhìn lại Diệp Phùng, anh ấy vừa tốt bụng vừa lương thiện đến nhường nào! “Nhiếp Thiên Triều!”

Vẻ mặt Liên Hiền Vũ hoàn toàn thay đổi: “Nơi đây không phải là thành phố Đại Nam Tôi nói cho ông biết, chỉ cần hôm nay tôi còn ở chỗ này thì buổi lễ đính hôn này tuyệt đối không thể thực hiện được.”

Hồ! Tôi muốn nhìn thử một chút là người nào lại dám lớn tiếng không cho cháu trai lớn của tôi đính hôn như vậy?”

Lại một giọng nói khí phách khác vang lên, thấy rõ người tới, Liên Hiển Vũ hồn lìa khỏi xác, thất thanh nói: “Trần Nhất Trung?!” Tuy thân phận Liên Hiển Vũ tôn quý, đối mặt với Nhiếp Thiên Triều ông ta còn có thể buông lời thách thức nhưng người xuất hiện trước mặt này làm toàn thân ông ta không nhịn được mà run lên!

Tổng chỉ huy của quân khu Đại Nam, một trong chín quân khu lớn của Thiên Triều, Trần Nhất Trung!

Nói cách khác, năm trăm ngàn binh sĩ tinh nhuệ như hổ rình mồi trong thành phố Đại Nam chính là lính dưới tay ông ta!

Điều quan trọng nhất chính là lúc trước Liên Hiển Vũ đã từng động thủ với Trần Nhất Trung.

Mười năm trước, ông ta đầy tự tin cho rằng chỉ cần được nước Đại Phong chống lưng thì sẽ có tư cách thách thức Thiên Triều. Hơn nữa, lúc bấy giờ Thiên Triều vì muốn bảo vệ hình tượng của mình trên quốc tế, bị gì cũng lên tiếng công khai, chưa bao giờ thật sự động thủ!

Lòng tự tin dâng cao, dưới sự hộ tống của hai chiếc thuyền chiến, ông ta tự mình đi tuần tra vịnh.

Ban đầu khi bị phát hiện, đối phương chỉ bắt ông ta phải nhanh chống rút lui nhưng ông ta lại có loại cảm giác mình là vua của vạn vật, hưởng thụ niềm vui đứng trên mọi người. Hơn nữa, ông ta còn chắc chắn là đối phương sẽ không dám động thủ nên cũng chẳng mấy để ý đến bọn họ.

Mà ngay khi thuyền bước vào vùng biển thuộc địa phận của thành phố Đại Nam thì lại không có sự phấn khích như mong đợi mà ngược lại được nghênh đón hai trái bom.

Sau đó vô số tên lửa, đạn được dàn dầu trên toàn bộ bãi biển, tất cả đều nhắm thẳng vào thuyền của ông ta.

Liên Hiễn Vũ đến bây giờ vẫn không thể quên được hình ảnh Trần Nhất Trung cởi trần tự mình ra trận, vác theo một khẩu súng, xông thẳng về phía ông ta!

Nếu không phải do ông ta mạng lớn thì chẳng biết bây giờ cỏ trên mộ phần đã cao được mấy mét rồi.

Đối với vị tổng chỉ huy này, ông ta thật sự sợ hãi từ tận đáy lòng!

Ngoài ra, điều quan trọng nhất chính là dù Nhiếp Thiên Triều không dễ chọc nhưng ít nhất còn giảng chút đạo lý, còn vị đến sau này thì ngay cả đạo lý ông ta cũng chẳng có cơ hội được nói ra.

Không phục thì đánh, đánh cho đến khi bạn chịu nghe lời mới thôi!

Thậm chí Liên Hiển Vũ càng cực kỳ nghi ngờ rằng nếu không phải có chính phủ nhà nước Thiên Triều đè mạnh trên vai thì vị này hẳn đã lãnh binh đi chinh phạt ông ta rồi!

Đáng chết, hai lão già này khi nào lại lòi ra một tên cháu trai lớn thế này?

Mà Diệp Phùng ở bên cạnh, nhìn Nhiếp Thiên Trều và Trần Nhất Trung đang đắc ý, vẻ mặt anh đen lại.

Mę nó!

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Hôm nay mọi người đều thương lượng đến đây để chiếm tiện nghi tập thể của tôi sao?

Từ khi nào tôi lại có thêm hai ông chủ vậy?!

Chẳng phải đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau sao?

Nhiếp Thiên Triều cảm nhận được cái nhìn của Diệp Phùng, cười to, cúi người thì thầm với anh: “để sư Diệp, đừng trách móc chúng tôi, nãy giờ hành động của chúng tôi đều là đang quan tâm anh. Vì vậy nên lúc phát hiện ra anh gặp nạn, liền phải hai lão già chúng tôi đến hỗ trợ anh. Nhưng mà, hỗ trợ thì hỗ trợ, tôi nếu muốn chen chân vào thì phải có một danh phận cụ thể không phải sao? Vì vậy chúng tôi chỉ đành chiếm chút tiện nghi của anh. Tôi nghĩ với sự rộng lượng của đế sư Diệp thì anh chắc chắn có thể hiểu.

Hiểu? Tôi hiểu cái mông!

Diệp Phùng nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt đen thui!

Anh đường đường là một đế sư, có bao giờ bị chiếm tiện nghi nhiều như thế này đâu. Thế nhưng điều mấu chốt chính là hiện tại, trong tình huống này, con mẹ nó anh muốn giải thích cũng không thể

Diệp Phùng hoài nghi không biết chuyện này có phải là hai ông lão kia cố ý hay không?

Mà Nhiếp Thiên Triều và Trần Nhất Trung thấy bộ dáng tức đến nghiến răng nghiễn lời của Diệp Phùng thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, tinh thần sảng khoái.

Thật vô cùng sảng khoái!

Đã sớm nghe nói rằng vị để sư Diệp này luôn làm theo ý mình, thậm chí còn không cho vị ngồi trên kia mặt mũi.

Bây giờ hai người bọn họ lại quang minh chính đại chiếm tiện nghi của Diệp Phùng, còn làm anh ta không thốt nên lời. Loại cảm giác này, mẹ nói, sau này về hai người bọn họ phải khoe khoang một trận mới được.

Tuy nhiên sảng khoái thì sảng khoái, nghĩ đến chuyện trước mắt còn cần phải giải quyết, Nhiếp Thiên Triều ho nhẹ một tiếng, liếc Trần Nhất Trung đang đứng bên cạnh.

Trần Nhất Trung nháy mắt hiểu ý, Nhiếp Thiên Triều cũng đã biểu lộ thái độ của mình ở đây, vai người xấu còn lại tự nhiên phải để ông ta đến diễn nốt.

Dù sao trước giờ ông ta cũng mang tiếng là tính tình nóng nảy, đã đắc tội nhiều người như thế, bây giờ lại đắc tội thêm một kẻ mà ngày xưa đã bị ông ta dạy dỗ một trận rồi thì lại càng không phải để bụng.

Nghĩ vậy, sắc mặt Trần Nhất Trung nghiêm trang, không chút khách khí nói: “A! Ông Liên à, chẳng phải tôi đã nói với ông rằng đã sắp về hưu rồi nên hãy thành thật an dưỡng tuổi già hay sao? Chuyện của bọn trẻ, ông chạy đến xem náo nhiệt làm gì? Vợ chồng đôi trẻ anh tình em nguyện, có liên quan cọng lông gì đến ông đâu mà ông lại không cho bọn nó đính hôn? Tôi nói cho ông biết, hôm nay, tại chỗ này, ông đây sẽ chứng hôn cho cháu trai lớn của tôi, tôi chống mắt lên xem ai dám cả gan cản trở?"

Liên Hiển Vũ tức muốn phát điên: “Trần Nhất Trung! Ông là một lão quang côn, anh chị em đã chết sạch từ năm mươi năm trước, giờ ông lại đào đầu ra một đứa cháu trai thế?"

Trần Nhất Trung cứng người, ngón tay chỉ thẳng vào Diệp Phùng: “Ông đây vừa mới nhận, có quan hệ đéo gì đến ông? Ông nhìn lại tên nhóc đang mặc áo như áo tang đứng bên cạnh ông đi, nó mà cũng xứng đoạt phụ nữ với cháu trai yêu quý của tôi sao?"

Dứt lời, ông ta ngẳng đầu lên: “Nhóc con, ông Liên là gì của cậu?”

Đối mặt với sự vũ nhục của Trần Nhất Trung, Vũ Thiếu Bảo không dám có nửa câu oán giận!

Cũng chẳng còn biện pháp nào, trước khi nhà họ Vũ thượng vị thì họ cũng chỉ là thương nhân. Mà cái người đứng đối diện này đang nắm giữ mấy trăm nghìn khẩu súng đấy!

Vũ Thiếu Bảo cố gắng nuốt xuống tức giận, thành thật khom người đáp lại: “Ông Liên là bạn cũ của ông nội cháu, vì vậy cháu cũng gọi ông ấy là ông nội Liên.”

Đột nhiên, Trần Nhất Trung chỉ tay thẳng vào Diệp Phùng: “Mẹ nó, ông Liên là người đồng lửa với chúng tôi, Diệp Phùng là cháu trai lớn của tôi, dựa theo bối phận, nó còn gọi ông Liên một tiếng bác, cậu nói xem, cậu phải gọi nó là gì?"

Lúc này bầu không khí xoay chuyển khiến mọi người đều sửng sốt, quay sang nhìn Diệp Phùng rồi lại nhìn vào Vũ Thiếu Bảo. Bầu không khí bất chợt trở nên vô cùng quỷ dị, mọi người lấy tay che miệng, muốn cười nhưng không dám cười.

Mà Trần Nhất Trung trực tiếp đi đến trước mặt Vũ Thiếu Bảo, không chút khách khí nhéo lỗ tai anh ta, nổi giận mắng: “Một tên nhóc con không biết trời cao đất dày, tôn ti trật tự, biết nên gọi là gì không?” “Mau quỳ xuống cho ông đây, gọi chú!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui