Nghe vậy, đại đội trưởng ở một bên vội vàng nói: "Để Sư Diệp, không thể
“Số lượng sơn tặc ở Thanh Vân trại là hơn hai trăm người, địa hình ở đó dễ phòng thủ lại khó tấn công, hơn nữa bọn chúng lại vô cùng ác liệt.
Ngài......!Ngài đánh nhau cùng những người này, tôi chỉ sợ...!
Diệp Phùng hỏi ngược lại: "Đối phương có vũ khí hạng nặng không?" Đại đội trưởng đáp: “Có mấy khẩu súng lục.
Về phần vũ
khí hạng nặng thì tôi chưa nghe nói tới
Diệp Phùng cũng không bất ngờ trước câu trả lời này, dù thế nào thì Thiên Triều cũng là một quốc gia quản lý súng ống rất nghiêm ngặt, có thể làm điều ác, có thể chiếm núi làm vua, nhưng nếu không kiêng nể gì mà sử dụng vũ khí nóng thì dù có là thành chủ thành phố Nam Vân đi chăng nữa cũng không dám để bọn họ càn quấy như vậy được!
Nói trăng ra thì đối phương chỉ là một đám liều mạng, cùng lắm thì tên cầm đầu là một võ giả mà thôi!
Nếu đối thủ là một võ giả thì việc xử lý sẽ dễ dàng hơn.
Diệp Phùng sẽ đích thân dạy cho anh ta biết cái gì là điểm mấu chốt của một võ giả
Sau đó, anh vẫy tay một cái, nói: “Vương Mạnh, tôi hỏi anh, anh có sợ chết không?”
Vương Mạnh là thủ lĩnh của đội vệ sĩ do Hà Minh Hồ để
lai.
Chỉ thấy Vương Mạnh ôm quyền, mang khí thể thấy chết không sờn mà nói: “Ngài Diệp, những người chúng tôi ở đây tất cả đều do giảm đốc Hà đào tạo
"Nếu không có giám đốc Hà, chúng tôi đã sớm chết ở đầu đó rồi cũng nên
"Ngài là thấy của giám đốc Hà.
Vương Mạnh tôi dám và ngực cam đoan dù ngài có muốn chúng tôi đi chết, anh em chúng tôi cũng không một ai nhắn mày!"
Nói xong, tất cả mọi người hướng về phía Diệp Phùng mà cúi đầu, lớn tiếng nói: “Xin mời Để Sư ra lệnh!” "Tot!"
Hai mặt Diệp Phùng chợt sáng lên: "Chọn ra mười người đi cùng với tôi, nhưng các anh cứ yên tâm, có Để Sư tôi ở đây, các anh tuyệt đối sẽ không chết
“Tuân lệnh!”
“Để Sư Diệp!”
Đại đội trưởng tuy biết thân phận khủng bố của Diệp Phùng nhưng vẫn tiếp tục thuyết phục: "Những người này rất tàn nhẫn, thân phận của ngài quý giá, đừng tùy tiện mạo hiểm!”
“Theo tôi thấy, tốt nhất vẫn nên đợi đến khi tổng bộ đến hỗ trợ, rồi hãy quyết định!”
Diệp Phùng nghiêng đầu nhìn anh ta: “Đã hai ngôi làng rồi, không ít hơn 300 sinh mạng đầu.
Nếu chờ đợi thêm nữa, anh có thể nói cho tôi biết sẽ có bao nhiêu người vô tội phải chết không?"
Đại đội trưởng lập tức im lặng!
"Đúng rồi, còn có một việc giao cho anh làm!”
“Bây giờ anh hãy lấy danh nghĩa của bốn để sư, đi thông báo cho thành chủ thành phố Nam Vân, nói với ông ấy rằng trước buổi trưa ngày mai tôi muốn nhìn thấy ông ta xuất hiện ở quận vũ trang Liễu Phượng!
“Nếu như không nhìn thấy.
Diệp Phùng lạnh giọng: "Tự gánh chịu hậu quả
Sau đó, anh lại nhìn Bắc Minh Vân: "Cô Bắc Minh, đề phòng lại xảy ra biến cô, nơi này không thể không có cao thủ canh giữ “Tôi sẽ dẫn người đi điều tra tình hình trước.
Làm phiên
cô trông coi nơi này l
Bắc Minh Vân vội vàng nói: “Để Sư Diệp yên tâm, an
nguy nơi này cứ giao cho tôi!” “Cô nhớ cẩn thận đấy!”
Nói xong, bóng người Diệp Phùng thoảng vút lên và biến mất trong màn đêm Mười vệ sĩ do Vương Mạnh chọn ra im lặng theo sát,
Bắc Minh Vân nhìn bóng dáng họ rời đi, khẽ cắn môi, trong
lòng sinh ra sự lo lắng thật lâu cũng không xua đi được.
Lợi dụng màn đêm đen kịt bao phủ, một nhóm người nhanh chóng băng qua khu rừng, không quá mười phút sau đã ẩn nấp ở sau một ngọn núi thấp, nhìn về hướng đèn đuốc sáng trưng ở phía xa.
“Đế Sư Diệp, theo thông tin mà đại đội trưởng đưa, đây là bọn sơn tặc ở gần Thanh Vân trại.
Có khoảng ba mươi người.
Kẻ cầm đầu tự xưng là ông Mã.
Sống phụ thuộc vào Thanh Vân trail
Diệp Phùng tuy rằng kiêu ngạo nhưng cũng không ngốc, đương nhiên anh biết bọn sơn tặc này không đơn giản như vậy, làm sao có thể không có biện pháp chu toàn?
“Nấp vào đi, đừng kinh động bọn họ.
Trừ tên cầm đầu, không được bỏ sót một ai!”
Đối với bọn sơn tặc vào nhà cướp của, gây hại cho quê nhà như này, mỗi một tên đã gây ra không biết bao nhiêu món nợ máu đối với những người vô tội! Nếu nhà nước đã không thể giúp họ, vậy hôm nay Diệp
Phùng anh sẽ thay trời hành đạo
Giờ phút này, đảm sơn tặc này không biết cướp được ở đầu một số tiền lớn, đêm hôm khuya khoắt vẫn còn điện cuồng ăn uống nhậu nhẹt, không hay biết rằng, tử thân đã lặng lẽ đến bên người bọn chúng.
Có lẽ ông Mã sẽ không bao giờ nghĩ tới một tên sơn tặc
nhỏ bé như ông ta làm sao mời tới được đảm sát tinh như
này.
Anh em vẫn đang ở bên nhau, chỉ trong phút chốc đều
biến thành một đồng xác chết
Nhóm người của Vương Mạnh ngoài mặt thì gọi là vệ sĩ, nói trắng ra thì họ là những tử sĩ được Hà Minh Hồ bí mật đào tạo.
Họ có công phu cực kỳ cao, rat ay quyết đoán, không hề khoan nhượng chút nào!
Những anh em mới một giây trước còn đang ăn uống thả cửa, một giây sau đã biến thành vô số cái xác lạnh lẽo!
Đối mặt với đám người đột nhiên xuất hiện này, ông Mã lập tức không giữ được bình tĩnh.
"Các anh...!các anh là ai?"
Giọng nói của ông Mã có chút run rẩy, nhìn Diệp Phùng trước mặt giống như ác quỷ Tu La đến từ địa ngục, Diệp Phùng nhẹ nhàng đặt tay lên bàn, nhìn một bản đồ ăn ngon, nhìn ông ta nói: “Cuộc sống của các ông trôi qua thật thoải
Ông Mã không đoán ra được lai lịch vị đại thần này, bất đắc dĩ nặn ra một nụ cười: “Anh này, nếu anh vừa mắt, ở trên đỉnh núi chúng tôi vẫn còn một ít, đợi lát nữa...!đợi lát nữa...!sẽ đem qua cho anh!
Diệp Phùng nhìn ông ta: "Ông có quen thuộc với Thanh Vân trại không?”
Ông Mã sửng sốt, Thanh Vân trại? Tại sao anh đột nhiên
hỏi về Thanh Vân trai?
Nhưng trước ánh mắt lạnh lùng của Diệp Phùng, ông ta lập tức giật mình, mọi tâm tư trong lòng đều bị vứt qua một bên, ông ta thành thật nói: “Biết! Biết rõ chứ! Tam trại chủ của Thanh Vân trại là họ hàng xa của tôi, sở dĩ tôi có thể sống thoải mái trên ngọn núi này, tất cả là nhờ có Thanh Vân trại giúp đỡ, ha ha ...!
"Tốt lắm, vậy ông hãy đưa chúng tôi đến Thanh Vân trại này một chuyến"