Đế Sư Xuất Sơn


**********
“Thầy”
Diệp Phùng hơi khoát tay, cảnh tượng vừa rồi tự nhiên xem ở trong mắt nên không cần nói thêm.

“Có biết nên làm thế nào chưa?"
Vương Khinh Lâm cười âm trầm: “Học trò hiểu được!”
Ngay sau đó, Vương Khinh Lâm phất tay, phần lớn lính đánh thuê đợi ở bên ngoài, chỉ lựa chọn hai mươi người nổi trội trong số họ, hít một hơi thật sâu, mũi chân hướng xuống đất, từng người một, giống như một con diều hâu, xoay người lao thẳng về phía Thanh Vân trại.

Đối với bọn họ mà nói, nhịn thở vài phút giống như chuyện đơn giản hằng ngày, mỗi người lính đánh thuê ở giữa đều tản ra không còn vây chặt như trước, tất cả áo trên người đều buộc chặt.

Cứ như vậy, bọn họ đã đi qua Thanh Vân trại đầy xác sống đang tuần tra, như thể tiến vào nơi không người.

Khi mọi người đến được nơi không có người tuần tra, Diệp Phùng chậm rãi đứng dậy và quay mặt về phía

Bắc Minh Vân cười và nói, “Cô Bắc Minh, chúng ta cũng đi thôi! “Được!”
Diệp Phùng và Bắc Minh Vân đều là những cao thủ võ lâm, và việc che giấu âm thanh của họ lại càng dễ dàng hơn.

Tuy nhiên, ngay khi chuẩn bị vượt qua những con rối xác chết này, Bắc Minh Vân không biết chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên cơ thể nghiêng một cái và đập xuống đất.

không kịp nghĩ nhiều, Diệp Phùng đã trở tay trực tiếp ôm cô ta vào trong ngực, sau đó xoay người đáp xuống đất an toàn.

Nhưng mà không để Bắc Minh Vận được thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm giác toàn thân có chút khó chịu, nhìn lại, với Vương Khinh Lâm cầm đầu, mười mấy cặp mắt to trừng mắt nhỏ nhìn bọn họ, vẻ mặt kỳ quái.

Bắc Minh Vân vội vàng duyên dáng la lên, nhanh chóng xuống khỏi người Diệp Phùng, đỏ mặt ho khan vài tiếng, che giấu sự xấu hổ, ánh mắt quét qua, tất cả lính đánh thuê đều phản xạ có điều kiện mà tránh né ánh mắt của cô ta, nhưng cô ta vẫn cảm giác được ánh mắt vui vẻ của bọn họ
Sự ngại ngùng của thiếu nữ khiến mặt Bắc Minh Vân đỏ như trái táo, cô ta vô thức trừng mắt nhìn Diệp Phùng.

Diệp Phùng hơi tủi thân trước cái nhìn của Bắc Minh Vân, tôi đã cứu cô thế màcô lại nhìn trừng mắt nhìn tôi làm gì?
Tuy nhiên, khôn ngoan nên anh không nói gì, vì anh biết rõ nói lý với một người phụ nữ hoàn toàn là tự tìm phiền toái
Nhìn thấy sự bối rối của thầy, Vương Khinh Lâm không nhịn được cười ra tiếng, anh ta không cười thì cũng không sao, vừa cười Diệp Phùng lập tức nắm lấy tay cầm, trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Cười cái gì? Còn không mau hoàn thành công việc.

“ “Đúng rồi, sự việc vừa rồi tôi đều ghi nhớ trong bụng, ai dám truyền ra, nhất là đến tại cô của anh..."
Giọng nói dừng lại một chút, sau đó lạnh lùng cười, tóc gáy Vương Khinh Lâm lập tức dựng đứng, vội vàng nói: “Thầy, vừa rồi chúng tôi không có nhìn thấy gì!"
Lúc này Diệp Phùng mới hài lòng gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn căn phòng vẫn sáng đèn phía xa, nhẹ giọng nói: “Chính là chỗ đó!”
Nhìn qua bệ cửa sổ, không thấy bóng người lay động, Bắc Minh Vân nhanh chóng khôi phục lại từ vẻ xấu hổ vừa rồi, nghi ngờ nhìn Diệp Phùng, nói nhỏ: “Người đâu? Không phải là đi rồi chứ?”
Diệp Phùng nhíu lông mày, nhẹ giọng nói: “Các cô ở lại đây, tôi đi xem một chút!” “Tôi đi với anh!”
Lần này Diệp Phùng không từ chối, Vương Khinh Lâm và những người khác cẩn thận canh gác xung quanh nhà, Diệp Phùng và Bắc Minh Vân đứng cạnh nhau, lặng lẽ chạm vào cửa ra vào..


Két...một tiếng nhỏ, cánh cửa được mở ra, qua khe hở, Diệp Phùng nhìn vào trong, bình yên vô sự, không có ai, cả hai lặng lẽ bước vào nhà, nhìn thoáng qua không thấy gì.

“Kỳ lạ? Người đi đâu rồi?”
Bắc Minh Vân cẩn thận nhìn xung quanh, ngoài một số vật dụng bình thường ra thì không có gì đặc biệt.

“Cho dù rời đi, cũng chưa biết có thể chạy trong bao lâu!”
Diệp Phùng đặt nước trà vẫn còn đang bốc khói trên bàn xuống, trầm giọng nói.

“Không! Có lẽ ông ta chỉ ở quanh đây, cho dù ông ta muốn đi, có nhiều đứa trẻ như vậy nếu muốn đi thì không thể mang theo được!"
Diệp Phùng không nói chuyện, nghiêm mặt đi vòng quanh nhà, tiếng chân trên sàn gỗ rõ ràng nghe được, đột nhiên anh dừng lại, Bắc Minh Vân nhìn anh: “Anh tìm được gì?”
Diệp Phùng từ từ cúi xuống gõ nhẹ xuống sàn, bùm bụp bụp bụp, Bắc Minh Vân nhưởng mày, vừa định nói thì Diệp Phùng đã vẫy tay về phía cô, và lời nói của anh đột ngột dừng lại, anh từ từ lùi lại và bỏ đi chỗ khác.

Bắc Minh Vân bước tới chỗ anh, chỉ xuống đất, nhẹ giọng hỏi: “Bên dưới?"
Diệp Phùng gật đầu.

Hay cho La tiên nhân, thảo nào không tìm ra dấu vết của ông ta và đám trẻ kia, hóa ra là ở dưới “Gọi mọi người vào đây!”
Bắc Minh Vân mở cửa phòng, đám người Vương Khinh Lâm từng người một đi vào, Diệp Phùng chỉ xuống đất, nhẹ giọng nói: “Dưới đất có một đường hầm bí mật, tìm cơ quan đi!”

Cả đám người không nói tiếng nào, bắt đầu tìm kiếm xung quanh, không bỏ qua bất cứ thứ gì kể cả đầu bếp, góc giường, hoặc đồ trang trí "Thầy!
Đột nhiên, Vương Khinh Lâm hét lên, nhìn theo tiếng anh ta, chỉ thấy anh ta chỉ vào một cái bình.

Diệp Phùng bước tới, nhẹ nhàng lắc lư, chiếc bình không hề động đậy, cẩn thận lần mò cả chiếc bình, chỉ thấy anh xoay sang trái, chợt nghe thấy tiếng kẽo kẹt, chỗ anh vừa đứng vừa rồi, không ngờ lại xuất hiện lối đi có kích thước bằng nắp cống ở đó, hóa ra có một lối đi bí mật trong căn phòng này!
Vương Khinh Lâm cúi người ghé tai sát vào cửa thông đạo, lắng nghe một hồi liền đứng dậy bẩm báo: “Thầy, phía dưới có động tĩnh, nhưng đệ tử nghe không rõ, hình như là tiếng khóc của một đứa trẻ”
Đứa trẻ l
Bắc Minh Vân sửng sốt, đang định lao xuống lối đi, tay mắt Diệp Phùng rất nhanh liền nằm lấy cổ tay cô: “Em định làm gì!" “Đứa trẻ! Đứa trẻ ở bên trong! Diệp Phùng! Không thể chờ được nữa! Chờ thêm nữa, toàn bộ bọn trẻ sẽ chết mất!” “Cô Bắc Minh, tôi biết cô quan tâm đến những đứa trẻ đó, nhưng tình hình lúc này không rõ ràng, cô cứ hấp tấp đi là quá nguy hiểm!” “Bây giờ ccô ở trên này đợi, tôi sẽ xuống tìm đường trước!” “Không! Tôi cũng muốn đi xuống!”
Nhìn ánh mắt quật cường của Bắc Minh Vân, Diệp Phùng biết rằng dù có thuyết phục thế nào cũng không thể thay đổi được sự bướng bỉnh của cô gái.

Không còn cách nào khác, đành phải từ bỏ và nói: “Được rồi! Nhưng cô phải hứa với tôi cho dù cô nhìn thấy gì thì cô cũng phải bình tĩnh, tuyệt đối không được làm bậy!” “Chỉ khi an toàn, chúng ta mới có thể cứu được những đứa trẻ vô tội đó!” "Được rồi! Tôi hứa với anh” “Khinh Lâm! Các cậu theo sát phía sau!” “Thầy, vẫn là để học trò đi trước dò đường đi!”
Vương Khinh Lâm nói xong, cũng không đợi Diệp Phùng đồng ý, anh ta liền đi xuống trước “Anh.....!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận