Để Ta Mang Các Vị Vùng Lên

Nó là ác ý, nó là không biết, nó là dị thường.

Thế giới chân thật so với ảo tưởng cực hạn của con người càng thêm to lớn, càng thêm đáng sợ. Và Thần là một khái niệm vượt quá lý giải tồn tại của nhân loại, nằm ngoài nhận tri, tuyệt đối khủng bố.

Bọn họ quan sát nhân loại giống như nhân loại quan sát ổ kiến. Tâm tình tốt thì rải xuống ít đồ ăn thuận tiện đuổi đi thiên địch, tâm tình không tốt liền tưới nước đốt lửa hoặc giẫm lên, tùy tay mang đến cho chúng nó tai họa ngập đầu.

Tai nạn tiến đến không kịp phòng ngừa. Đi cùng với nó là lục địa rung chuyển, thủy triều dâng cao, núi lửa nơi đáy biển tỉnh giấc. Thiên nhiên phẫn nộ rít gào, tử vong lan tràn khắp toàn tinh cầu.

Kế tiếp, loài người nghênh đón đủ loại phiền toái cùng nguy cơ về lương thực, khí hậu, y dược,... Chưa kể đến số lượng trò chơi tăng cao mà tâm lý khỏe mạnh của người dân, tranh chấp quốc tế giữa các nước cũng bị ảnh hưởng. Các vấn đề đua nhau nối gót tới.

Điện thoại ban quản lý địa phương, bộ phòng cháy, đồn cảnh sát điên cuồng reo lên. Lượt này nối tiếp lượt khác. Bộ đội tức khắc xuất động cứu viện, chính phủ cũng sôi nổi hành động theo. Đủ loại thông báo khẩn cấp lập tức phát ra khắp toàn thành thị.

Những điểm đặc thù như siêu thị, bệnh viện cùng với các nhà thuốc càng loạn hơn gấp bội. Người người hoảng loạn tranh giành mua.

Toàn bộ thế giới đều lộn xộn, tựa như không theo kịp tiết tấu thời đại.

Thống khổ, oán hận, tuyệt vọng, dữ tợn, hoàn toàn điên cuồng.

Nói nữa, nguy hiểm tồn tại đồng thời có thể gặp được kỳ ngộ không thể gặp. Chẳng qua phải xem có dám đánh cuộc tính mạng đi lấy hay không.

Dù sao không phải ai cũng có thể bình tĩnh tiếp thu ngoài ý muốn, lại nhanh chóng tự hỏi phương thức giải quyết phù hợp. Có thể chạy thoát với người thường đã là khó khăn.

Quy tắc chảy của thời gian trong trò chơi khác với bên ngoài. Chẳng mấy chốc, đã có đợt người đầu tiên vượt qua trò chơi thoát được ra ngoài, ôm nhau kêu khóc. Bọn họ đa số là những kẻ đủ thông minh, may mắn hoặc kiên trì. Cũng có một số người nhờ gặp được người chơi cũ từ Vực Thẳm chủ động đứng ra dẫn đội mà thoát nạn, nhưng trường hợp này cũng rất ít.

Bên cạnh đó, cũng có nhiều cá nhân biểu hiện xuất sắc kinh người. Định luật người già, phụ nữ và trẻ em là phái yếu hoàn toàn thay đổi. Đôi khi, bọn họ rất có thể là điều gì đó mà không ai lường trước được.

Có danh nhân thiên tài uy chấn thiên hạ, có thanh thiếu niên trí tuệ nhạy bén, có lão tướng thân kinh bách chiến, có doanh nhân thủ đoạn thông thiên, Có con bạc với sách lược đặt cược điên cuồng,...

Thế gian chỉ có số ít người có thể đi phía trước. Mà người đi ở phía trước, chính là ngọn đuốc dẫn đường.

_

[ Kịch bản: Hai con thỏ ( Kịch bản chính) ]

: "Lên rồi!" Điền Dũng giương giọng hô vang.

Dung Ly lặn dưới đáy hồ lục lọi. Cuối cùng sau một nùi các diễn biến hết sức tầm thường dễ đoán thì vớt lên được một rương gỗ đỏ như máu. Đợi anh lồm cồm bò lên bờ, mọi người không khỏi mặt mày hớn hở tụ lại. Người hỗ trợ đỡ tay, người tri kỷ lấy khăn lông lau tóc,...


Kinh Thế cũng đúng lúc thổi phồng: "Nhanh thế đã tìm ra rồi, sếp giỏi quá đi."

: "Ha hả, cái bộ dạng giả vờ vô tội đấy..." Dung Ly nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật làm tôi muốn biến thành bạch tuộc quay vòng tát chết cậu."

Kinh Thế cười ha ha: "Dùng cái gì tát, đống sừng trên đầu sếp sao?"

Dung Ly: "..."

Mọi người: "..." Quá gợi đòn.

Dung Ly tức đến ngứa răng, âm thầm ở trong lòng trừ sạch lương tháng của Kinh Thế.

Bên trong rương gỗ là một bộ da thỏ hoàn chỉnh. Lớp da màu trắng mịn mang theo một mạt xám nhạt. Nhẹ nhàng sờ lên, có loại cảm giác mềm mại mượt mà không thôi.

Chỉ còn hai phần nữa, máu thịt và nội tạng. Mọi người phân công như trước, tùy ý hành động. Nhưng qua hơn hai tiếng, mọi ngóc ngách nhỏ nhất đều đã xem qua, lại chẳng tìm thêm được dấu vết gì mới.

Vết nứt sau gáy quản gia đã mở ra thành một cái miệng nằm dọc đầy răng nhọn. Ly Phượng đột nhiên xuất hiện rất nhiều tóc bạc và Dung Ly bắt đầu nghe thấy những tiếng lẩm bẩm cổ quái như xa như gần bên tai.

Cùng thời gian, Ly Phượng và hầu gái trưởng đã khám nghiệm xong ba xác chết trong hồ. Phát hiện được hai trong số họ mang theo cùng một loại vé tàu giống nhau. Cùng thời gian, cùng một ga tàu xuất phát tại một địa điểm trong thành phố của ngày hôm nay. Trước mắt có thể nhận định, bốn thi thể lạ trong biệt thự xuất phát từ cùng một nơi. Thậm chí rất có khả năng bốn người có quen biết nhau, hoặc ít nhất đã gặp qua.

: "Các quy tắc đều có điểm chung là dính dáng đến giá trị ô nhiễm." Dung Ly đưa ra quan điểm tương đối đặc biệt: "Sau khi bị ô nhiễm sẽ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng động kỳ quái và cảnh tượng cũng thay đổi. Có khi nào, hai phần còn lại phải đạt đến trình độ ô nhiễm nhất định mới có thể nhìn thấy không?"

Giả định này thật sự rất không ổn. Vì nếu làm theo đó, một trong số họ phải tự vi phạm quy tắc để đẩy nhanh tiến độ ô nhiễm. Nhưng vấn đề là, mức độ ô nhiễm cần đạt bao nhiêu mới đủ, một người mang theo mức độ ô nhiễm cao đi khắp biệt thự thật sự đủ lý trí tìm được thi thể hay không? Càng đừng nói tất cả cùng chịu ô nhiễm để giảm thời gian như lúc ban đầu, đó chẳng khác nào đặt tất cả trứng vào cùng một rổ, là lựa chọn ngu xuẩn.

Nghĩ như vậy, mọi người ghé vào cùng nhau lẩm nhẩm lầm nhầm suy tính.

: "Để tôi đi thôi!" Kinh Thế hăng hái giơ tay: "Tôi đã trải qua nhiều lần ô nhiễm tinh thần ở cường độ nhất định. Là người phù hợp nhất để làm việc này."

Suy tư một lát, Ly Phượng chống cằm lắc đầu: "Không được, quá mạo hiểm."

Những người còn lại cũng không quá tán thành, trăm miệng một lời phản đối ý kiến của hắn.

Kinh Thế nghiêm trang cổ vũ: "Đừng lo lắng. Liền tính chúng ta có thể bị quy tắc nuốt sống, bị ô nhiễm dẫn đến vĩnh viễn điên cuồng, chọc tức Nam tước rồi bị ăn thịt. Nhưng không phải không đường có thể đi."

: "Chúng ta còn có đường chết nữa."

Mọi người: "..."... Thư ký Kinh lại lên cơn rồi, nâng đi thôi.


Lúc sau, bị Kinh Thế âm u vặn vẹo bò sát dùng ngôn ngữ mê hoặc. Mọi người trong lúc nhất thời không tỉnh táo, miễn cưỡng đồng ý cho hắn liều mạng. Tất nhiên, bắt buộc phải có người theo sát trông chừng.

Kinh Thế bắt đầu tận lực lượn lờ tìm kiếm thi thể lạ trong biệt thự, tay ôm khư khư hộp đựng xương thỏ đã ghép hoàn chỉnh có da thỏ lót bên dưới. Có chỗ đáng ngờ, hắn là người đầu tiên chạy qua, nói chung là tìm mọi cách để tăng cao ô nhiễm tinh thần.

Phương pháp này không đến một tiếng tiếp theo đã lộ ra hiệu quả. Mới đầu chỉ là những tiếng lẩm bẩm không rõ, sau lại càng lúc càng rõ ràng. Theo thời gian trôi đi, ngay cả chậu cây cảnh trên hành lang cũng bắt đầu hướng hắn mở miệng chào hỏi.

Đáng quan tâm chính là, Kinh Thể bắt đầu cảm thấy mắt mũi miệng như tự có ý thức, đang chạy loạn khắp mặt. Tay chân cũng loạng choạng không phối hợp.

Hắn phải không ngừng tự nhắc nhở bản thân, hắn là người. Người chỉ có hai mắt, một mũi, một miệng. Cố gắng bảo trì tự hỏi, tránh cho lạc tự mình.

Không biết khi nào, Von đã đi tới bên cạnh: "Lực ổn định tinh thần của ngươi thật sự rất tốt đấy. Trình độ này đủ khả năng thành lập được khế ước ác ma cơ bản rồi."

Kinh Thế lùi ba bước về sau: "Khế ước ác ma? Là cái gì vậy, anh trai?"

"Một loại hợp đồng linh hồn mà mọi điều khoản đều có bẫy rập khiến lợi thế nghiêng về phía người thành lập." Von duỗi người: "Kết quả dù có thắng hay không, nó đều có thể lợi dụng mọi loại lỗ hổng để bắt lấy đối tượng bị nhắm đến. Rút linh hồn của kẻ đó ra làm nô lệ hoặc con rối cho bên thành lập sử dụng."

: "Khế ước này do Nam tước thứ nhất phát minh. Nghe nói gã điên đó đã từng dùng khế ước cao nhất lừa rút linh hồn của cả một chủng tộc làm quân đoàn con rối cho mình. Sau lại loại hợp đồng này bị cho là quá mức tà ác, cuối cùng bị Thần Vực dùng quy tắc áp chế. Chỉ có ác ma cấp cao hoặc được ác ma cấp cao thừa nhận truyền thụ mới có thể sử dụng."

Nghe được loại lai lịch này, biểu tình của Kinh Thế dần trở lên nghiêm túc.

Xung quanh, biểu tình của Dung Ly và những người khác cũng nghiêm túc.

Kinh Thế khó có thể tin: "Nghe có vẻ rất không ổn."

: "Ừm. Thậm chí đối tượng sử dụng không giới hạn trong các sinh vật cao duy như Thần lẫn ác ma."

Nam tước thứ ba nghiêng đầu, thấp giọng nỉ non: "Bởi vì quá nguy hiểm, ta nguyên bản không tính toán dạy cho ngươi, nhưng chắc có lẽ ngươi sẽ cảm thấy hứng thú..."

Kinh Thế lại cảm thấy ngũ quan chạy loạn cả lên: "Nói thật, em không hứng thú đến mức đấy..."

: "Không cần à?" Von cũng không thất vọng, ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Vậy là tốt rồi, nếu ngươi thật sự hứng thú, ta còn phải suy xét về sau làm thế nào giết ngươi."

Kinh Thế: "..."

Thế ngay từ đầu đừng khơi đề tài chứ!


_

[ Kịch bản: Sóng thần ]

[ Chủ trì: Kẻ dẫn đường bão tố - ■■■■ ]

[ Nhiệm vụ chính tuyến: Sống sót trong một tháng dưới thảm họa, thoát đi trò chơi. ]

Cơn sóng bạc chớp nhoáng chồm lên cao gần ngàn mét. Toàn bộ sức mạnh của sóng dồn về một hướng, cuồng nộ nuốt chửng thành phố vào bên trong lòng biển.

Các thị trấn dọc bờ biển đều bị những đợt sóng khổng lồ san phẳng, khắp nơi văng vẳng tiếng la hét. Cảnh tượng kinh hoàng không cách nào tả nổi.

Giữa thế giới ngập tràn là nước ấy, có người đứng trên ván lướt, cưỡi trên đỉnh con sóng lao vụt qua.

Mỹ mạo của y được thần minh chúc phúc, tiếng nói so họa mi còn êm tai và gu thời trang thì xấu thậm tệ.

Tóc đen dài vuốt ngược bay phấp phới về sau, mắt đeo kính râm, cả người từ trên xuống dưới chỉ có độc một cái quần đùi họa tiết da báo sặc sỡ. Nhìn không biết còn tưởng y đang đi du lịch biển.

Đầu ván lướt gắn với vô số sợi tơ mỏng manh kéo dài, nối liền với đầu ngón tay của thanh niên tóc trắng đứng trên thuyền lớn. Bên cạnh còn có một thiếu niên tóc hồng cầm trượng và một người trẻ tuổi tóc ngắn với gương mặt mờ nhạt.

Linh Uyên loẹt quẹt lê đôi dép gắn tai mèo dưới chân. Vừa điều chỉnh hướng ván lướt sóng vừa giơ tay vẫy gọi

: "Bé Mi, vui lòng kéo hộ về thuyền với!"

Micae giống như khúc gỗ không có tình cảm, thấy sóng thần đã đuổi tới thì thản nhiên cắt đứt đám tơ nối.

Linh Uyên bị sóng thần cuốn trôi.

Noah tung cánh hoa, rạng rỡ mỉm cười.

Được một lúc, Linh Uyên lại từ dưới nước ngoi đầu lên. Linh Uyên lấy ra đạo cụ dịch chuyển, Linh Uyên nháy mắt trở lại rồi.

Noah thu hồi mỉm cười.

Ôn Mặc: "..."

Trên thuyền còn năm người khác, đều là người chơi mới. Bọn họ nhìn cảnh này, vẻ mặt khó nói nên lời, nhưng động tác lại cực kỳ thuần thục đi lên tiếp đón.

Rất tà môn.

Linh Uyên vừa lên thuyền liền tháo kính râm xuống cài vào cổ áo. Thản nhiên lấy sợi dây bạc gắn ngọc lam ra đeo lên cổ, sau đó phất tay áo


: "Nói cho anh thứ gì anh chưa biết đi."

Noah nghiêm chỉnh lấy ra sổ sách, bắt đầu báo cáo công tác: "Bánh quy còn mười gói, lương khô ba mươi, có thể cầm cự được. Nước chỉ còn hai chai nhỏ. Nếu không tìm thêm được nước uống, ba ngày nữa cuộc đời chúng ta sẽ nghênh đón chung kết."

: "Được rồi, lần sau nói cái gì đó tích cực hơn đi."

: "Tìm hướng lái thuyền về chỗ có dấu vết thành trấn, ưu tiên tìm kiếm nước ngọt. Khoảng mười tiếng nữa sẽ có mưa nhỏ, có thể dùng dụng cụ hứng làm nước uống. Hoặc tìm thân cây nào đó chiết ra, chỗ anh có đạo cụ."

Mắt phượng hơi xếch nhìn lướt qua, Linh Uyến nhẹ nhàng vui sướng ra quyết định: "Nhanh nhanh làm cho xong nhiệm vụ nào, anh đây còn muốn đi gặp bạn trai."

Noah gật đầu, quay người đi phân công nhiệm vụ cho những người chơi khác. Micae và Ôn Mặc nện bước nhẹ nhàng đi tới.

: "Phải biết rằng, trò chơi có quy tắc của riêng nó. Các quy tắc về thời gian đặc biệt khắt khe." Micae nhắc nhở: "Nói cách khác, muốn đẩy nhanh tiến độ là không thể."

Linh Uyên: "Ai nói Linh Uyên không thể!"

Micae: "... Vì sao anh phải dùng ngôi thứ ba xưng hô chính mình?"

Linh Uyên: "Linh Uyên vui!"

Micae: "Đã hiểu, là đang tỏ vẻ đáng yêu."

: "Chỉ cần bị một sinh vật cấp thấp nghi ngờ, chứng minh quy tắc có tỳ vết." Linh Uyên vừa nói vừa lấy ra một đống đạo cụ đắt tiền, võ trang từ đầu đến chân: "Đến lúc đó lợi dụng lỗ hổng để tăng tốc qua ải là việc nhỏ."

Cảm thấy chưa đủ, y còn lấy ra các loại túi đeo và nhẫn không gian. Chậm rì rì nhét đầy trang bị vào.

Nhìn hắn bận rộn chuẩn bị, Ôn Mặc chần chờ hỏi: "Cần thiết chuẩn bị kỹ đến mức ấy ạ?"

Nhiệm vụ của bọn họ là sinh tồn, không phải chiến đấu đúng không?

Linh Uyên nghiêm mặt: "Nghe nói, một nhóm người chơi ở Vực Thẳm đã từng ở gặp được quỷ dị mai phục trong phó bản cấp thấp. Do không có chuẩn bị nên không ai sống sót."

Ôn Mặc: "Đúng là có vài vụ như vậy, nhưng..."

Linh Uyên tròn xoe mắt: "Nhỡ chúng ta cũng không may gặp quái vật thì sao?"

Ôn Mặc: "..."... Có lẽ quái vật sẽ chạy trốn?

Linh Uyên đánh giá bản thân hơi thấp. Nếu còn ở trong Vực Thẳm, giữa hai bên Linh Uyên và quỷ dị nguy hiểm, đa số người chơi vẫn lựa chọn chạy về phía quỷ dị.

Có trong nháy mắt, Ôn Mặc thật muốn dùng quyền trượng gõ cho y tỉnh táo chút.

_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận