Lý Triệt một bụng lửa giận.
Hắn đường đường là chân mệnh thiên tử, lưu lạc đến mức cùng ăn cùng ở với một đám ngựa con ngu xuẩn trong chuồng còn chưa tính.
Nhưng bảo hắn ăn cỏ..
Tuyệt không có khả năng!
Nhìn từng cái mặt ngựa đang cúi đầu vào máng ăn cỏ khô, nhai đến hăng say, còn thỉnh thoảng quét đuôi, nâng nâng vó, ăn đến sung sướng, Lý Triệt cả người đều cảm thấy có chút không tốt!Hắn không phải ngựa, hắn không ăn cỏ!
Hắn cho dù đói chết, cũng không ăn loại cỏ khô này, đặc biệt là thứ những con ngựa khác ăn dư lại, còn mang theo mùi nước miếng!
Lý Triệt bực bội.
Chưa nói hắn là thiên tử, cẩm y ngọc thực, một bữa cơm có bao nhiêu người hầu hạ chuẩn bị, liền nói đến ngự mã Phi Hồng của hắn kia.
Trại nuôi ngựa trong cung có chuyên gia chăm sóc, chuồng ngựa ngày ngày đều có người dọn dẹp, ăn cỏ khô thượng đẳng, uống nước sạch sẽ, còn có người chải vuốt lông mỗi ngày, nào giống như nơi này?
Đây là nguyên nhân khiến Lý Triệt tức giận nhất, hắn đường đường là thiên tử, còn không bằng được Phi Hồng kia.
So sánh với điều kiện sinh tồn trước mắt của hắn, Phi Hồng mới thật sự là chân mệnh thiên mã!
Lý Triệt chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, hắn sẽ ghen ghét với Phi Hồng.
Tóm lại, cho dù chỉ là ngựa, hắn cũng là một con ngựa có cốt khí.
Hắn cự tuyệt tiến lên ăn cỏ.
Trừ việc ăn cỏ, Lý Triệt còn gặp nguy cơ khác.
Ngựa vốn không phải loài động vật có tính tình dịu ngoan gì, tuy rằng bị con người thuần hóa làm vật cưỡi, nhưng bản tính vẫn còn.
Ở trong chuồng ngựa, "mọi người" đều là ngựa, "ai" cũng không phải là chủ nhân của "ai".
Lý Triệt rõ ràng cảm giác được bởi vì hắn là một con ngựa chân lùn, cho nên mặc dù ở đây đều là ngựa con, còn chưa trở thành tuấn mã chân dài trưởng thành, lại giống như trời sinh đã kém một bậc.
Ở trong những ánh mắt có tính xâm lược như vậy, hắn bị dồn đến trong một góc chuồng ngựa.Hắn "biến thành" con ngựa chân lùn này thời gian cũng không dài, còn chưa hoàn toàn biết rõ ràng năng lực của chính mình có thể tới tình trạng gì, năng lực của đối phương ra sao.
Nhưng trước mắt, trong chuồng ngựa nhỏ hẹp này, hắn rõ ràng chỉ có thể "ngủ đông."
Lý Triệt ở trong góc chuồng ngựa ngây người một đêm.
* * *Một ngày lên xuống phập phồng này cuối cùng cũng ở trong bóng đêm qua đi, cho dù hắn vẫn không quen, nhưng thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hắn đành đến trong góc đứng ngủ một đêm.
Sáng sớm hôm sau, hắn bị đói tỉnh.
Hắn không ăn cỏ, trong chuồng ngựa này lại không có thứ khác để ăn, nhịn đói một hai buổi còn tốt, nhưng đến sáng hôm nay, hắn kỳ thật đói đến hai chân..
Không, hiện tại phải nói là bốn chân, giống như không có sức lực để đứng thẳng.
Bụng ngựa cứ cách một lúc lại không biết cố gắng mà kêu "lộc cộc" không ngừng, hắn đã một ngày không ăn gì.
Sức ăn một ngày của Phi Hồng là hai mươi cân cỏ khô, hắn trước mắt trong bụng đói đến kêu vang, nhìn máng ăn còn thừa lại mấy cây cỏ khô linh tinh kia, thậm chí còn cảm thấy hương thơm bay vào mũi.
Hắn nhẹ nhàng nuốt nuốt nước miếng.
Hắn thật đói, đói đến..
Lý Triệt lại nghe được một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng kia, từ sau khi biến thành ngựa, tuy thị lực của hắn không bằng lúc làm người, nhưng thính giác cùng khứu giác so với trước đây nhanh nhạy hơn rất nhiều.
Hắn nghe ra được tiếng bước chân của nàng, khi tới gần, cũng ngửi được trên người nàng mùi gỗ đàn hương dễ chịu.
Trải qua một ngày ở chuồng ngựa, khó khăn lắm mới lại ngửi được mùi hương này, hắn không tự giác tiến lên, theo bản năng đến bên cạnh chuồng ngựa, muốn cho nàng nhìn hắn.
Gã sai vặt nuôi ngựa theo Sở Lạc tiến lên, vừa đi, vừa hướng nàng nói, "Lục tiểu thư, Khinh Trần đã một ngày không ăn cỏ, nước cũng chỉ uống bằng một phần ba bình thường.
Một con ngựa trưởng thành, một ngày phải ăn đến hai, ba mươi cân cỏ khô, cho dù là ngựa con, lượng cỏ ăn một ngày cũng không ít, cứ tiếp tục như vậy, sợ là sẽ mất nước.."
Mấy con ngựa này là Hầu gia tặng cho các vị cô nương phủ Kiến An hầu, nhưng trước khi các nàng hồi kinh, những con ngựa này vẫn để trong chuồng ngựa ở Đông Xương hầu phủ, do gã sai vặt phụ trách nuôi ngựa của Đông Xương hầu phủ chăm sóc.
Bây giờ nếu như xảy ra vấn đề, trong phủ chắc chắn sẽ truy cứu, gã sai vặt gánh không nổi trách nhiệm này.
Liền kêu người thông báo cho cô nương phủ Kiến An hầu một tiếng, ngày sau trong phủ có hỏi, cũng sẽ không trách xuống dưới tội giấu giếm.
Sở Lạc hơi nhíu mày, hình như hôm qua lúc nàng thấy con ngựa kia, nó vẫn còn tốt.
Ấn tượng của nàng với nó khá sâu.
Bởi vì nó rất có linh khí, cũng giống như có thể nghe hiểu nàng nói chuyện.
"Có dắt nó ra tới máng ăn không?" Nàng nhớ chân con ngựa kia có chút ngắn, không biết có phải vì nguyên nhân như vậy, mà không ăn được cỏ khô trong chuồng hay không?
Gã sai vặt gật đầu, "Có dắt, chỉ là dắt ra tới nó cũng không chịu ăn, ép nó ăn, nó còn dùng chân sau đá người! Lau người cho nó, nó lại giống như không thích bị người sờ, vừa hung dữ vừa ngoan cố.."
Sở Lạc mày nhíu càng chặt, giống như không tưởng tượng được ngựa con tính tình dịu ngoan, nghe lời hôm qua, như thế nào sẽ vừa hung dữ vừa ngoan cố?
Chợt trong đầu đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng gã sai vặt trong chốc lát ép nó ăn, lại lau người cho nó, còn nó thì dùng chân ngắn nhỏ đá người, Sở Lạc cảm thấy có mấy phần buồn cười.Trong lúc nói chuyện, đã đi đến trước chuồng ngựa.
Gã sai vặt còn đang nói, "Khinh Trần cũng không hòa hợp với tập thể, hầu như đều một mình ở trong một góc chuồng ngựa.."
Gã sai vặt còn chưa dứt lời, lại thấy ánh mắt Sở Lạc nhìn về hướng chuồng ngựa, trong mắt như có ý cười.
Hắn ta theo tầm mắt nàng nhìn sang, lại thấy ngựa con chân lùn lúc trước kéo đều không kéo được về phía máng ăn, thế nhưng tự mình chạy tới phía trước chuồng ngựa.
Gã sai vặt gãi gãi đầu, hắn vừa mới nói với Lục cô nương xong, nó liền chủ động chạy đến nơi này chờ..
Mặt hắn ta hơi phiếm hồng, giống như bị đánh vào mặt.
Sở Lạc nhẹ giọng cười cười, "Để ta xem nó."
"Lục tiểu thư xin cứ tự nhiên." Gã sai vặt chắp tay, đứng tại chỗ, nhìn Lộ Bảo đỡ Sỡ Lạc tiến lên.
"Ngươi như thế nào không ăn cỏ?" Thanh âm nàng thật nhẹ, dịu dàng mà hữu lực.
Lý Triệt vẫn đứng một chỗ nhìn nàng.
Thị lực của ngựa không tốt, hắn hôm qua mặc dù từ trong góc chuồng ngựa đi ra, vẫn đứng cách nàng một khoảng, không giống bây giờ, nàng ở ngay trước mặt, chỉ cách một hàng rào.
Lý Triệt có chút sửng sốt.
Hắn nhớ tới thân ảnh thướt tha đã gặp buổi chiều ngày hôm qua, cũng từ trong miệng gã sai vặt chung quanh nghe nói nàng là nữ nhi phủ Kiến An hầu, nhưng hắn lại không biết, nàng sinh ra đẹp như vậy, không phải vẻ đẹp theo khuôn mẫu cũ kỹ của các quý nữ thế gia trong Kinh.
Nữ nhi thế gia khác đều như hoa cúc mùa thu cao khiết thanh đạm, nàng lại nổi bật như hoa sen mùa hạ, minh diễm ngọt ngào, làm người ta không dời được ánh mắt.
Một cỗ minh diễm này, giống như trời sinh liền so với người khác nhiều hơn vài phần mị cốt, vũ mị động lòng người, nhưng quần áo trang điểm cùng ngôn hành cử chỉ lại đoan trang ưu nhã, chưa từng lây dính một phân tùy tiện câu nhân.
Lý Triệt làm như đã quên lúc trước trong bụng đói đến kêu vang, nghiêm túc đánh giá nàng.Sở Lạc cười cười, "Là do thay đổi hoàn cảnh, còn chưa quen sao?"
Nàng vẫn như cũ kiên nhẫn cùng hắn nói chuyện.
Sở Lạc là chủ nhân của hắn, là hy vọng duy nhất để hắn có thể thuận lợi ra khỏi Đông Xương hầu phủ.
Tuy rằng có chút tổn hại uy nghi thiên tử, nhưng đêm qua ở trong chuồng ngựa hắn đã suy nghĩ hồi lâu.
Làm một con ngựa, hắn trừ bỏ a dua nịnh hót, khiến cho chủ nhân vui vẻ, thì với thân phận là một con ngựa chân lùn, hắn không giúp được gì cho chủ nhân, cũng không lọt được vào trong mắt chủ nhân.
Hắn đêm qua đã suy nghĩ kĩ phải làm như thế nào, chỉ cần nhịn xuống khó chịu đi cọ nàng, chủ động thân cận là được.
Nhưng chờ đến hôm nay, thấy rõ ràng bộ dáng của nàng, hắn lại không qua được một cửa của chính mình.
Sở Lạc hỏi xong, thấy nó nhìn mình vài lần, sau đó liền rũ đầu.
Sở Lạc hướng gã sai vặt phía sau nói, "Đem nó dắt ra ngoài đi."
"Vâng!" Gã sai vặt chạy nhanh tiến lên.
Lý Triệt có chút ngoài ý muốn.
"Lục tiểu thư là muốn dắt ngựa đi dạo sao? Nó đã một ngày chưa ăn gì, sợ là không chạy nổi." Hắn ta lo lắng.
Sở Lạc lắc đầu, "Ta muốn nhìn xem nó."
Gã sai vặt trong lòng thở ra một hơi, tiến lên mở cửa chuồng ngựa, đem Khinh Trần dắt ra.
Gã sai vặt hôm qua đã thấy qua uy lực đá sau cùng tính tình của Khinh Trần, ngựa con chân lùn này thật ra cũng không dịu ngoan giống như khi ở trước mặt Sở Lạc bây giờ, trước đây hắn có nghe sư phụ dạy bảo hắn nói qua, có một số con ngựa rất thông minh, biết được nên lấy lòng ai, hắn nghĩ Khinh Trần chính là một trong số đó.
"Lục tiểu thư nếu là muốn cùng nó ở một chỗ, không ở trong chuồng ngựa, tiểu nhân thay Lục tiểu thư buộc nó lên cây, để tránh làm bị thương đến ngài." Gã sai vặt vừa dắt Khinh Trần tiến lên, vừa cùng Sở Lạc nói.
Sở Lạc đồng ý.
Gã sai vặt dắt Khinh Trần đi ở phía trước, Lộ Bảo đỡ Sở Lạc đi ở phía sau.
Đợi đến khi gã sai vặt cầm dây trói buộc xong, bảo đảm nó sẽ không tùy ý đá vào Sở Lạc, nàng mới ôn nhu nói, "Có thể giúp ta lấy một ít cỏ khô tới đây không?"
Gã sai vặt ngẩn người, vội vàng đồng ý.
Chờ cho gã sai vặt chạy chậm rời đi, Sở Lạc nhìn về phía Lộ Bảo, nhẹ giọng nói, "Đưa đồ cho ta."Lộ Bảo từ trong tay áo móc ra một cái túi, mở ra, Sở Lạc đưa tay trái ra, Lộ Bảo đem đồ trong túi đổ vào lòng bàn tay nàng.
Sau khi biến thành ngựa, khứu giác Lý Triệt rất tốt.
Lúc Lộ Bảo đổ đồ vào trong tay Sở Lạc, hắn đã biết đó là yến mạch!
Yến mạch lộ ra hương thơm của lương thực, khiến hắn bỗng nhiên trở nên hưng phấn, yến mạch trong lòng bàn tay nàng lúc này giống như sơn trân hải vị, mặc kệ dây cương đang buộc ở trên cây, hắn theo bản năng cọ về phía trước.
Lộ Bảo thở dài, "Ôi, Khinh Trần thật sự thích!"
Sở Lạc cũng cười cười, dạo bước tiến lên, đem bàn tay mở ra trước mặt hắn.
Hắn trước đây còn có chút không bỏ xuống được mặt mũi, thoáng liếm liếm cái miệng, rồi sau đó đói khát chiến thắng lý trí, cuối cùng dùng đầu lưỡi liếm đến ăn ngấu nghiến.
Lý Triệt chỉ cảm thấy thứ trong tay nàng không phải là yến mạch, so với ngự thiện tốt nhất hắn ăn qua trong cung còn mỹ vị hơn vài phần.
Chỉ là bàn tay nàng quá nhỏ, còn không đủ cho hắn nhét kẽ răng, liếm một chút đã hết.
Hắn chưa đã thèm, liếm xong yến mạch rồi, lại đem vụn còn sót lại trong tay nàng liếm đến sạch sẽ, đến khi liếm xong, hắn mới phản ứng lại, hắn đây là hoàn toàn xem chính mình là một con ngựa, làm sao có thể không biết xấu hổ mà liếm tay một cô nương, còn liếm đến sạch sẽ..
Lý Triệt chợt đỏ mặt, may mà cái mặt ngựa này giúp hắn không bị nhìn ra.
"Còn muốn sao?" Thanh âm nàng mềm nhẹ.
Hắn dứt khoát đỏ mặt, tiến lên cọ tay nàng.
Hắn đói bụng cả một ngày, ăn chưa đủ.
Lộ Bảo lại đổ một chút ở trong tay Sở Lạc, lần này nàng mở cả hai tay, Lộ Bảo đổ ra không ít, vừa nghiêng cái túi, vừa nói, "Thế tử phu nhân lại có thể nghĩ đến Khinh Trần có lẽ sẽ thích ăn yến mạch.."
Lộ Bảo có chút ngoài ý muốn.
Lý Triệt lúc này nơi nào còn để ý đến hình tượng, ăn no trước rồi lại nói, mặt mũi cũng bỏ rồi, thế nào cũng phải ăn cho xong, liền hoàn toàn không để ý hai người các nàng nói cái gì.
Sở Lạc hướng Lộ Bảo nói, "Nó đói bụng."
Lộ Bảo thở dài, "Nhưng cũng không thể cứ ăn yến mạch đi.."
Sở Lạc vừa lúc đút Lý Triệt ăn xong, cũng tôn trọng ý tứ của nó, "Còn muốn sao?"
Lý Triệt không chút nghĩ ngợi, liền đi cọ tay nàng.
Sở Lạc nhân cơ hội nói, "Khinh Trần, cho ta sờ đầu cùng cổ ngươi một chút."
Lý Triệt cứng đờ.
Hắn không thích nhất là người khác chạm vào hắn, nội quan cùng cung nữ trong cung đều biết, hôm qua gã sai vặt muốn lau người cho hắn, hắn đã bực đến mức hướng tới hắn ta mà đá hai chân sau.
Mà bây giờ, Lý Triệt trong cổ họng nhẹ nhàng nuốt nuốt.
Hắn cần phải lấy lòng nàng.
Hắn lần đầu tiên trong cuộc đời chủ động duỗi cổ cùng mặt, đi cọ tay một nữ tử.
Sở Lạc khóe miệng hơi nhếch, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó.
Lý Triệt cả người (ngựa) cứng đờ.Hổ: Trước lạ sau quen ấy mà, bệ hạ cố lên!.