Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Nghĩ tới đây, Kiều Thừa Huân nghiêm mặt nói: "Hôm nay dừng ở đây, cậu lập tức rời khỏi chỗ đó, đừng để người khác phát hiện."

"Được." Đối phương nói xong liền cúp điện thoại.

Kiều Thừa Huân vừa buông điện thoại xuống, máy tính đột nhiên “Bụp” một tiếng, tắt ngóm.

Bị cúp điện sao?

Kiều Thừa Huân hơi nhíu mày, bên căn phòng đối diện truyền lại một loạt tiếng bước chân gấp gáp.

Chết tiệt, cô chạy vội vã như vậy làm cái gì?

Kiều Thừa Huân hiếu kì đi ra ngoài, lại chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của thiếu nữ biến mất ở dưới cầu thang.

Ở phòng khách của lầu một.

Ôn Đề Nhi không kịp chờ đợi chạy tới cổng, anh chàng chuyển phát nhanh đã đến được một lúc, lúc này cô thề sống chết cũng muốn bảo vệ mì tôm của cô.

Sau khi ký tên, Ôn Đề Nhi ôm một thùng mì tôm, hấp tấp đi lên lầu hai.

Vì lý do an toàn, tốt nhất là để mì tôm trong phòng riêng cho chắc.


Rất không may, Ôn Đề Nhi mới vừa đi tới cửa phòng sách, liền bị Kiều Thừa Huân bắt quả tang.

Ánh mắt nham hiểm chăm chú nhìn vào cánh tay quấn băng vải của cô, động tác của cô cũng khá nhẹ nhàng, chứng tỏ cái thùng cũng không nặng.

Sẽ không phải lại là mì tôm chứ?

Kiều Thừa Huân bỗng nhiên toát ra ý nghĩ này, trầm giọng nói: "Cô lại mua cái gì?"

Tiếng nói trầm thấp mang theo vài phần uy nghiêm.

Ôn Đề Nhi không tự chủ được dừng bước, cười ha hả nói: "Anh Kiều, lên mạng mua sắm là là quyền tự do của tôi, mà tôi cũng không có dùng tiền của anh, cho nên tôi cũng không có nghĩa vụ phải trả lời vấn đề này của anh."

Thấy cô ăn nói khách khí như thế, Kiều Thừa Huân không khỏi có chút nóng giận: "Tôi hỏi han cô đàng hoàng, cô lại có thái độ gì vậy?"

"Hừ..." Ôn Đề Nhi khịt mũi coi thường, trong đầu nhớ lại những gì cô phải chịu trong vườn hoa sau nhà vào sáng sớm hôm qua, trong lòng vẫn ngăn không được mà cảm thấy oan ức.

Khoản nợ này, cô tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng như vậy, hôm nay cô phải tính sổ với anh!

"Anh Kiều, nếu nói như vậy, tôi cũng muốn hỏi anh, sáng sớm hôm qua, tôi cũng nghiêm túc hỏi anh đó là hoa gì? Kết quả là sao? Anh không nói hai lời liền đẩy tôi ra ngoài, hại tôi bị hoa đâm toàn thân đều là máu, lúc đó anh có nghĩ qua cảm thụ của tôi sao?"


Nửa câu đầu là kể tội, nửa sau là oan ức, sau khi nói xong, tròng mắt thiếu nữ đã phiếm hồng.

Kiều Thừa Huân sững người lại, trong lòng có chút hổ thẹn.

Ôn Đề Nhi nhìn thấy anh thờ ơ đứng đó, tưởng anh lại không đem lời nói của cô để ở trong lòng, trong lòng càng thêm tức giận. Không muốn tiếp tục nói nhảm, quay người đi vào phòng của mình.

Vừa mới bước một chân vào cửa, sau lưng truyền đến một tiếng quát khẽ: "Dừng lại."

Ôn Đề Nhi cắn môi dưới, dừng bước lại quay đầu nhìn anh, tức giận nói: "Cái gì?"

Kiều Thừa Huân không nói hai lời, bước nhanh về phía trước, giật lấy cái thùng trên tay cô, thuận tay để xuống đất.

Là nhẹ nhàng để xuống, mà không phải là quăng xuống.

Sau khi để cái thùng xuống, nhanh chóng đứng dậy, vòng tay xiết chặt eo, cúi đầu ngăn chặn cánh môi của thiếu nữ, động tác liền mạch lưu loát.

Ôn Đề Nhi mất vài giây mới phản ứng lại được, hai tay chắn ở trước ngực của anh, trong lúc sơ ý làm động tới vết thương trên tay, đau đớn làm cho cô không nhịn được mà nhíu mày.

Kì quái hơn chính là vài phút trước cô còn đau đớn giãy dụa, mà bây giờ lại bị sự dịu dàng của anh mê hoặc, dần dần trầm luân. Kiều Thừa Huân cảm nhận được sự quẫn bách của cô, khóe mắt hiện lên nét cười đắt ý.

Muốn đấu với anh, cô còn non lắm.

Không biết qua bao lâu, mới lưu luyến buông thiếu nữ ra, lại cảnh cáo: "Sau này nếu như cô dám cãi nhau với tôi, cãi một lần hôn một lần, hôn đến khi cô yên tĩnh mới thôi."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận