Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Người thứ ba nói: "Xin chào, tôi tên là Lưu Tư Vi, năm nay 25 tuổi, tốt nghiệp đại học X ở Hà Lan, chuyên ngành Quản lý tài chính quốc tế, mục tiêu của tôi công tác trong Tập đoàn Kiều thị cho đến khi về hưu, tôi cũng nói thẳng luôn, tôi đến phỏng vấn thư ký cũng chỉ là vì kiếm tiền mua nhà..."

Người này càng nói càng kéo xa chủ đề, toàn bộ quá trình đều xoay xung quanh bản thân cô ta muốn cái gì, một câu cũng không có đề cập là cô ta phải làm thế nào khi trúng tuyển.

Ôn Đề Nhi thất vọng lắc đầu, nhìn về phía người cuối cùng.

"Tôi tên Minh Nguyệt, năm nay 23 tuổi, vừa tốt nghiệp năm ngoái, tôi tốt nghiệp đại học trong nước, chuyên ngành thư ký, chỉ cần cô tuyển tôi, tôi sẽ xem cô như ông chủ của tôi, muốn biết hành trình của Tổng giám đốc Kiều, tìm tôi là được."

Nha, cô gái này có chút ý tứ.

Ôn Đề Nhi cười tủm tỉm đánh giá cô gái tên là Minh Nguyệt này, không thể không nói, Minh Nguyệt là cô gái thông minh nhất trong số bốn người, cũng là tâm cơ nặng nhất.

Loại người này lưu lại đoán chừng sẽ có phiền phức, cô sẽ tuyển mới là lạ.

Ôn Đề Nhi ánh mắt về tới trên người Lý Song Song, mỉm cười nói: "Chồng yêu, tuyển Lý Song Song đi, lập trường của cô ấy tương đối rõ ràng, thái độ cũng rất tốt, quan trọng là, cô ấy đối với anh cũng không có hứng thú."


"Ừm, vậy nghe theo em đi." Kiều Thừa Huân trầm giọng nói. 

Ngữ khí lạnh tanh, nghe không ra cảm xúc trong đó, nội tâm kì thực lại hết sức hài lòng.

Thật không hổ là người phụ nữ mà anh nhìn trúng, chỉ dăm ba câu liền giúp anh chọn lựa ra nhân tuyển tốt nhất.

Người anh muốn, giống như cô đã nói, muốn lập trường rõ ràng, thái độ tốt đẹp, lại đối với anh không có hứng thú, anh cũng không muốn giữ một người phụ nữ tâm cơ bên người.

Tóm lại, chuyện này cứ quyết định như vậy.

Vạn Mỹ Trân không thể tin được, cô ta cứ như vậy mà bị loại rồi?

Không!

Cô ta không cam tâm!

"Anh Thừa Huân, chúng tôi là đến phỏng vấn thư ký của anh, cũng không phải..."

"Đủ rồi." Kiều Thừa Huân cắt ngang lời cô ta, nhưng không có nói thêm cái gì, ngược lại nói với Vương Hữu Vỹ: "Anh dẫn Lý Song Song đi làm thủ tục nhận chức trước đi, có chuyện quan trọng hãy liên lạc cho tôi."

"Được rồi." Vương Hữu Vỹ gật đầu.

Đi theo Kiều Thừa Huân nhiều năm, anh tự nhiên hiểu được ý của ông chủ là muốn tan ca sớm.

Kiều Thừa Huân bỗng nhiên đứng dậy, thuận tay kéo Ôn Đề Nhi theo.


Sau khi biết mình trúng tuyển, Lý Song Song lập tức gọi điện thoại báo tin vui cho người nhà, vừa nghe điện thoại vừa đi theo Vương Hữu Vỹ.

Hai bàn tay Vạn Mỹ Trân nắm chặt, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, cũng không cảm thấy đau đớn, trong lòng dấy lên một đám lửa lớn, không chỗ phát tiết.

Hai ứng cử viên còn lại thấy bộ dáng muốn ăn người của cô ta, một người bất thình lình trào phúng hai câu: "Có người, cho dù có hậu trường thì sao chứ, còn không phải là không được tuyển chọn."

"Còn không phải sao, cho là mình mặc toàn hàng hiệu cũng đã rất ghê gớm sao, mợ chủ Kiều rất tinh mắt đó, ai đối với chồng của cô ấy có ý tưởng đều có thể nhìn ra."

"Ha ha ha... Chúng ta tuy bại nhưng vinh, cùng nhau ăn cơm đi?"

"Tốt, đi ăn cơm!"

Hai ứng cử viên thất bại vui vẻ dắt tay nhau mà đi, chỉ để lại Vạn Mỹ Trân một mình trong phòng làm việc.

Tiện nhân đáng chết!

Hết thảy đều là tiện nhân!


Cô ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ!

Không phải là phỏng vấn thất bại sao, sau khi trở về cô ta sẽ đi nhờ bác Kiều hỗ trợ, cũng có thể đi vào Tập đoàn Kiều thị làm việc, chờ xem đi!

...

Bên trong hành lang, Ôn Đề Nhi bị động đi một đoạn đường, vùng vẫy mấy lần Kiều Diêm Vương đều không buông tay, bất đắc dĩ đành phải ỏn à ỏn ẻn nói: "Chồng yêu, người ta có thể tự mình đi rồi."

Nói xong nhịn không được toàn thân nổi da gà.

Mẹ nó! Loại giọng nói này thật buồn nôn, lần sau không dùng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận