Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Ôn Đề Nhi nhất thời ngây người.

Trong đáy mắt tĩnh mịch của Kiều Thừa Huân hiện lên nét nhu hòa hiếm thấy, bỗng nhiên anh vươn tay, kéo cô vào một cửa tiệm thời trang gần đó.

Ôn Đề Nhi bị động đi sau lưng anh, nhỏ giọng thầm thì: "Sắc lang! Vô lại! Đồ lưu manh! Khốn nạn chết tiệt! Đồ con rùa! Mặt người dạ thú! Mua danh chuộc tiếng! Chỉ là hư danh..."

Người đàn ông bỗng nhiên quay người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô gái phía sau mình: "Mắng đủ chưa?"

"Bởi vì bị hạn chế lượng từ, thật đúng là không có mắng đủ."

"Ở trong lòng mắng liền tốt, đừng để tôi nghe thấy, hiểu chưa?"

Giọng nói uy hiếp mang theo chút cưng chiều làm cho trái tim Ôn Đề Nhi như bị hòa tan.

"Biết rồi." Thiếu nữ không cam lòng nói xong, xoay mặt nhìn về hướng khác, dáng vẻ "tôi biết sai rồi" trông rất đáng yêu.

Lần này, cô không phải giải vờ, chu đôi môi anh đào, hồng nhuận căng tròn, giống như đang chờ đợi người tới khai hoang.

Kiều Thừa Huân hơi bối rối, trong lúc lơ đãng, như có thứ gì chui vào trái tim.

Chật vật di chuyển ánh mắt, anh bước nhanh đi đến trước một cái giá áo, tiện tay lấy xuống một chiếc váy xem.


"Tới, thử một chút cái váy này."

“Được."

...

Kiều Diêm Vương điên rồi!

Anh buộc Ôn Đề Nhi thử mấy chục bộ quần áo, chỉ cần là anh thấy thuận mắt, tất cả đều bị anh mua lại, hoàn toàn mặc kệ giá tiền là bao nhiêu.

Đi dạo xong cửa hàng thời trang, lại đi dạo tiệm giày, cửa hàng túi xách, cửa hàng đồ trang điểm...

Trạm cuối cùng, tiệm đồ lót.

Nhãn hiệu PT là nhãn hiệu cấp quốc tế, giá cả rất là xa xỉ, có lẽ là lần đầu nghênh đón khách nam đẹp trai như vậy, làm cho mấy người nhân viên bán hàng cùng nhân viên thu ngân đều bị kinh diễm.

Càng làm cho các cô thấy khó hiểu là, tại sao đi bên cạnh một người đàn ông đẹp trai, sang trọng như vậy lại là một nữ sinh toàn thân đều là hàng vỉa hè.

Tuy nói nữ sinh này trang điểm rất thanh thuần, làn da cũng căng mịn, không nhìn thấy lỗ chân lông, nhưng cũng không che giấu được sự khác biệt giữa hai người bọn họ.

Ôn Đề Nhi dùng ánh mắt nhìn biến thái mà nhìn xem Kiều Diêm Vương, tức giận nói: "Chồng yêu, anh thật sự muốn mua đồ lót cho tôi?"


Cô thề, vừa mới ở bên ngoài tủ kính, cô chỉ là rất tùy ý liếc qua gợi cảm nội y trong tủ, anh ta liền kéo cô đi vào trong.

Cái tên sắc lang chết tiệt này, chúc anh bị xuất sớm!

Suy nghĩ ác độc của Ôn Đề Nhi, tất nhiên Kiều Thừa Huân không biết: "Tôi chiếm tiện nghi của cô nhiều như vậy, cũng nên cho cô một chút hồi báo."

Câu nói này là nhắc đến một ngày nào đó, có một cô gái đã nói thế này:

"Ôn Đề Nhi, mày nói xem, mày ăn cái gì lớn lên, bánh bao lớn như vậy, không dưng lại để cho bàn tay heo thối kia của Kiều Diêm Vương được lợi..."

Khuôn mặt trắng nõn của Ôn Đề Nhi phút chốc nổi lên hai rặng mây đỏ, cắn răng nói: "Biến thái!"

Kiều Thừa Huân cười cười, kéo cô vào khu bày bán nội y, hoàn hoàn không để ý đến ánh mắt quái dị của những người khác, lạnh nhạt nhìn lướt qua từng bộ nội y gợi cảm.

"Thích loại hình nào? Tùy ý chọn."

"Mẹ nó...” Ôn Đề Nhi buộc miệng thốt ra một câu chửi tục, trừng to mắt nhìn về phía bảng giá nội y.

8 vạn tệ một cái áo lót, tại sao không đi cướp đi chứ?

Người nào mua người đó chính là đồ ngu!

"Hóa ra cô thích loại phong cách này." Kiều Thừa Huân cười lạnh, liếc mắt nhìn bộ nội y viền ren trong suốt kia, sau đó chậm rãi chuyển ánh mắt đến thân thể mềm mại của thiếu nữ.

Anh có thể tưởng tượng ra, lúc Ôn Đề Nhi mặc bộ nộ y này, sẽ như thế nào.

Có lẽ sẽ khiến anh phun máu mũi?

Cũng có lẽ, anh sẽ hóa thân thành lão sói xám, hung hăng nhai nuốt con cừu non này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận