Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Thiệp mời?

Ôn Đề Nhi nâng môi cười quyến rũ, đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia lạnh lẽo cùng kiêu ngạo, bất luận ngu ngốc như thế nào cũng không thể không biết một thân phận, đó chính là------

"Kiều Thừa Huân là chồng tôi, cô muốn cản tôi nữa sao."

"Cô, cô là vợ của cậu chủ Kiều?"

Cô gái lễ tân nháy mắt mất bình tĩnh, trừng lớn hai mắt bắt đầu rà quét trên khuôn mặt cô gái trẻ này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hoạt bát, trong sáng động lòng người, nước da trắng hồng như tuyết, đôi mắt lung linh như nước mùa thu, giống như ngôi sao ngoài biển khơi sâu không thấy đáy, bộ váy màu vàng nhạt hở lưng ôm trọn lấy dáng người tuyệt đẹp của cô gái, uyển chuyển nhẹ nhàng toát lên vẻ thanh nhã thoát tục.

Một dòng nước trong!

Đúng vậy, cô gái để mặt mộc này giữa những nữ khách quý trang điểm kinh diễm kia, đúng thật là một dòng nước trong!

Bên cạnh có mấy cô gái ghen tức nghe Ôn Đề Nhi nói xong, đồng loạt cường điệu cười ha ha.

"Thật thật tức cười, lớn lên xấu xí như vậy cũng dám nhận là vợ của cậu chủ Kiều, không trang điểm còn nghĩ mình thật đẹp."

"Ha ha, cười chết tôi, vợ cậu chủ Kiều có bộ dạng như vậy, khác gì nói cậu chủ Kiều mắt mù?"

"Tại sao vừa rồi tôi không nghĩ đến giả mạo làm vợ cậu chủ Kiều chứ, không cần giấy mời cũng có thể đi vào nha."


"Đừng nghĩ nhiều, nhìn xem vị hàng giả này có thể đi vào được hay không rồi hãy nói."

..............

Cô gái tiếp tân nghe như vậy, lòng có chút dao động, hoài nghi nhìn Ôn Đề Nhi.

"Cô gái, cô có cái gì có thể chứng minh mình là cô Kiều không?"

"Chứng cớ?"

Ôn Đề Nhi nhẹ nhàng nhướng mày, muốn cô chứng minh cô có phải hay không, rất đơn giản.

Đang định mở miệng nói, phía sau truyền đến tiếng xôn xao.

"Phượng Vũ, hôm nay cô trang điểm thật xinh đẹp nha, còn đẹp hơn cả chị Tư Tư, đêm nay nhất định cô là người xinh đẹp nhất."

"Mỹ Trân của chúng ta cũng thật xinh đẹp, cô còn mặc váy giới hạn của AA, ba trăm vạn, cũng đủ đè bẹp người khác rồi!"

"Váy ba trăm vạn thì đáng gì, Phượng Vũ còn đeo vòng cổ kim cương 1000 vạn kìa, Phượng Vũ mới là người lên sân khấu đè ép người khác!"

Ôn Đề Nhi quay đầu nhìn, Phượng Vũ và Vạn Mỹ Trân được một đám tùy tùng vây quanh, chậm rãi đi tới bên này.


Phượng Vũ một thân váy trắng, giống như tiên nữ hạ phàm, không dính bụi trần.

Vạn Mỹ Trân một thân váy đen để lộ đôi chân dài, say mê sương khói giống như nữ hoàng bóng đêm, để lộ vóc dáng đồng hồ cát cân đối.

Một đen một trắng tạo thành một hình ảnh đối lập, cực kỳ giống hai vị công chúa điêu ngoa giá lâm, cảnh chó cắn chó, có so ngang với phim truyền hình.

Đúng lúc tới, hai người kia vừa khéo chứng nhận thân phận của Ôn Đề Nhi.

Đôi môi anh đào của Ôn Đề Nhi cười giảo hoạt, bỗng nhiên xoay người, nhìn về phía người phụ nữ kia.

"Mỹ Trân, Phượng Vũ, rốt cuộc các cô đã tới rồi!"

Vạn Mỹ Trân cùng Phượng Vũ nhìn thấy cô, trong mắt đều hiện lên tia hận thù, nhưng rất nhanh ăn ý chuyển thành khuôn mặt tươi cười ngây thơ.

Vạn Mỹ Trân nói: "Đề Nhi, hôm nay cô đến thật sớm nha."

Phượng Vũ cũng nói: "Một mình cô tới sao? Tôi không thấy xe của nhà cô."

Ôn Đề Nhi phối hợp cười phụ họa, "Không phải nha, chồng tôi đưa tôi tới, chẳng qua tối nay anh ấy bận nên đi về trước."

"Anh Thừa Huân đưa cô tới?!" Cả người Vạn Mỹ Trân mất thăng bằng, nghe thấy tên Kiều Thừa Huân liền kêu to.

Phượng Vũ so với cô ta thì bình tĩnh hơn, nói: "Đêm nay là Party của của phái nữ chúng ta, không thể có đàn ông nha."

Vạn Mỹ Trân đột nhiên nhận ra, mở miệng phụ họa: "Đúng đúng, đêm nay là thế giới của phái nữ chúng ta, chúng ta nhanh vào thôi, tiệc cũng sắp bắt đầu rồi!"

Cứ như vậy, Ôn Đề Nhi được hai vị nữ vương đưa vào, quang minh chính đại đi vào.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận