Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Kiều Thừa Huân không nói thêm gì, xoay người nhìn về phía Ôn Đề Nhi đang tựa lưng vào vách tường lạnh lẽo đằng kia.

Vẻ mặt cô gái mệt mỏi, trong con ngươi đen nhánh không hề có gợn sóng, hai mí mắt đang đánh nhau.

Trên người cô còn đang mặc bộ váy dạ hội vừa rồi, cánh tay trắng nõn buông xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng gục xuống.

Dáng vẻ kia, cực kì giống người phụ nữ say rượu, cũng giống một cô gái bị ốm, nhìn thấy mà thương.

Đáng chết!

Trong lòng Kiều Thừa Huân có cảm giác phiền muộn khó hiểu, bước nhanh tới, cởi áo khoác tây trang khoác lên người cô.

"Khoác áo vào."

"Ách...”Ôn Đề Nhi buồn ngủ, mí mắt không mở nổi, đôi tay ôm lấy áo khoác tây trang, áo khoác lại tuột từ trên vai xuống.

Tỉnh ngủ được một chút, cô ngồi xổm xuống nhặt áo khoác lên.

Nhặt được áo khoác xong, cô từ từ đứng dậy, định mang áo khoác mặc vào.

Người đàn ông đột nhiên đẩy cô vào tường, giọng nói nam tính mất kiên nhẫn khàn khàn vang lên bên tai cô,"Sang bên kia ngồi chờ, đừng đứng ở đây."

Lời cảnh cáo giống như tiếng sấm bên tai, oanh tạc trái tim cô gái, khiến chút buồn ngủ còn lại của cô bị đuổi đi không sót gì.


Ôn Đề Nhi phản xạ có điều kiện đẩy anh ra, ngẩng đầu nhỏ nhìn khuôn mặt tuấn tú hoàn mũ của người đàn ông, "Tôi có thể tự mình lái xe về được không?"

"Qua bên đó chờ." Giọng điệu Kiều Thừa Huân đã có chút không vui.

Ôn Đề Nhi bĩu bĩu môi, trong lòng yên lặng mắng một tiếng "Bệnh thần kinh", xoay người đến khu chờ ngồi xuống.

Kiều Thừa Huân đứng thẳng, lấy ra di động gọi điện: "Cậu đến bệnh viện nhân dân đón Đề Nhi về đi."

Chỉ có một câu, nói xong liền ngắt điện thoại, sau đó đến ngồi xuống cạnh Ôn Đề Nhi..

Bên kia, Vạn Mỹ Trân nhìn đôi nam nữ tranh chấp, lại tự nhiên biến thành hình ảnh ân ái hài hòa, trong lòng đã sớm đố kị ngất trời.

Tiện nhân đáng chết!

Tiện nhân!

Sao cô ta không chết đi!

Sau khi ngồi xuống, Ôn Đề Nhi nhàm chán nhìn chằm chằm mặt đất đến ngẩn ngơ, từ lúc ăn cơm tối đến giờ, chưa được uống giọt nước nào, không chỉ có chút đói bụng, còn khát đến khô cả cổ.

Không được, cô muốn đi lấy nước uống.

Nghĩ xong, Ôn Đề Nhi đang định đứng lên.


Kiều Thừa Huân trầm giọng nói: "Muốn đi đau?" 

"Tôi khát nước, tìm nước uống."

"Tôi đi lấy cho cô, ngồi chỗ này chờ tôi."

Dứt lời, Kiều Thừa Huân quyết đoán đi lấy nước cho cô.

Ôn Đề Nhi dùng ánh mắt quái dị nhìn theo bóng dáng người đàn ông, trong lòng có loại cảm giác không tả nổi, Kiều Diêm Vương đây là đang diễn kịch sao?

Lúc này, ngoài hành lang có một đôi vợ chồng đi đến, là cha mẹ của Phượng Vũ.

Bà Phượng vẻ mặt lo lắng nói: "Mỹ Trân này, Phượng Vũ nhà chúng ta thế nào rồi?"

Vạn Mỹ Trân đi qua, "Dì Phượng, Phượng Vũ còn đang cấp cứu, bây giờ không biết tình hình thế nào."

Bà Phượng lo lắng phát khóc, "Đang yên lành tại sao Phượng Vũ lại đột nhiên phát bệnh? Bác sĩ cũng nói gần đây cơ thể nó rất khỏe mạnh mà, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

"Ách...”Vạn Mỹ Trân ngập ngừng, đột nhiên ngẫm nghĩ, liền nghĩ tới một kế hoạch cực kỳ hoàn mỹ!

"Dì Phượng, con cũng không biết, vừa rồi ở bữa tiệc, Phượng Vũ vẫn còn tốt, nhưng sau đó uống xong ly nước chanh, cơ thể bắt đầu không khỏe, sau khi rời khỏi không bao lâu liền phát bệnh."

"Nước trái cây làm sao?!"

Bà Phượng nghe xong lời này, liền nghe ra ngầm ý của cô ta, chẳng lẽ có người muốn hại con gái bảo bối của bà??

Vạn Mỹ Trân ra vẻ không chắc chắn nói: "Chính là... Chính là... Vợ của anh Thừa Huân, đã bỏ gì đó vào ly nước của Phượng Vũ...”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận