Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Kiều Thừa Huân hơi hơi híp mắt, trầm giọng nói: "Đồ uống có vấn đề, liên quan gì đến vợ của anh."

Câu hỏi vô cùng đơn giản, lại khiến Vạn Mỹ Trân không trả lời nổi.

Khóe môi Kiều Thừa Huân hiện lên nụ cười lạnh, lạnh lùng như băng, "Các người nghi ngờ Đề Nhi bỏ thuốc vào đồ uống, lấy ra chứng cứ xác thực tới, nếu cô ấy thật sự làm loại chuyện trơ trẽn như vậy, tôi tự nhiên sẽ cho các người xử lý, nếu không ai dám vu khống vợ của tôi, tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng!"

Mẹ kiếp!

Tâm hồn thiếu nữ của bà đây!

Ôn Đề Nhi hận không thể giơ hai ngón cái lên cho Kiều Diêm Vương.

Không hổ là đệ nhất Diêm Vương mặt lạnh của Đế đô, khí thế hùng hồn, tình cảm rõ ràng, hoàn toàn không để bọn tiểu nhân ảnh hưởng.

Từ giờ trở đi, cô sẽ thay đổi cái nhìn với Kiều Diêm Vương.

Ông Phượng sau khi nghe thấy lý lẽ phản bác hợp lý như vậy, trong lòng vừa vội, con gái bảo bối của ông còn đang trong phòng cấp cứu, ông thân là cha nhất định phải lấy lại công bằng cho con gái.


"Mặc kệ thế nào, vợ cháu vẫn là tình nghi lớn nhất, rất nhiều người cũng thấy."

Thật nực cười...

Ôn Đề Nhi thật sự ngồi không yên, cầm ly giấy đi tới, từ trên cao nhìn xuống ông già này.

"Chú à, chú có tìm thấy chứng cứ chứng minh tôi hạ dược hay không? Không tìm ra chứng cứ đã đánh người lung tung, nhà họ Phượng các người sinh ra để làm thổ phỉ sao?"

Bà Phượng thở gấp nói: "Hồ ly tinh, cô còn dám ngông cuồng." 

"Chát...”

Ôn Đề Nhi quăng đến một cái tát, giọng nói lạnh lùng: "Vừa rồi bà đánh tôi 12 cái tát, tôi nhớ rất rõ ràng, bà còn thiếu tôi 10 cái nữa, khuyên bà nói chuyện tử tế, đừng có chọc giận tôi."

"Cô, cô còn dám đánh tôi."

"Chát...”

Ôn Đề Nhi lại quăng một cái tát qua, không lưu tình chút nào.

Bà Phượng liên tiếp bị tát hai cái, nhất thời cả người choáng váng.

Ông Phượng tức giận muốn đánh người, nhưng "lão nhị" vẫn còn đau, thế nào cũng không đứng dậy nổi, chỉ có thể ngồi tức hộc máu.

"Thừa Huân, cháu còn không mau cản vợ mình lại, cháu định để cô ta đánh chết dì Phượng sao?!"

"12 cái tát...”Dường như Kiều Thừa Huân không nghe thấy người đàn ông nói gì, cúi đầu lẩm nhẩm một câu, tim giống như có ngàn vạn mũi dao đâm vào.


Cô bị đánh 12 cái tát... Trong lúc anh đi khỏi không đến năm phút đồng hồ, 12 hai cái tát!

Vợ của anh, người phụ nữ của anh, bị người ta đánh 12 cái tát.

Rất tốt, rất tốt!!

Chốc lát, trên người Kiều Thừa Huân đột nhiên toát ra khí lạnh lẽo, không khí đông lại, bão táp kéo đến, cảm giác áp bách cường liệt khiến mọi người đến thở lớn cũng không dám.

Vạn Mỹ Trân còn đang muốn nói thêm cái gì, nhưng lý trí nói cho cô ta biết, thời điểm này tốt nhất không nên nói chuyện, nếu không hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.

Ôn Đề Nhi thấy Kiều Diêm Vương hoàn toàn không có ý ngăn cản cô, nên tiếp tục ra tay báo thù.

Chát!

"Còn 8 cái nữa."

"Dừng tay! Không cho phép cô đánh vợ của tôi! Thừa Huân mau ngăn cô ta lại!"

Ông Phượng muốn ngăn cản, nhưng ‘lão nhị’ quá đau căn bản không đứng dậy nổi, mà Kiều Thừa Huân chỉ thờ ơ đứng đó, hoàn toàn không muốn nhúng tay.

Vạn Mỹ Trân đứng bên cạnh, không dám làm bừa.


Chát!

Ôn Đề Nhi thấy Kiều Diêm Vương không ngăn cản, mặt càng kiêu ngạo, lại quăng một cái tát đến, "7 cái!"

Chát...

Còn thiếu 6 cái là đủ.

Bà Phượng sống vài thập niên, đã bao giờ chịu nhục nhã như thế, lại còn lớn tuổi rồi, bị đánh nhiều như vậy, mặt đau đầu cũng đau, đã không còn sức nào để đánh trả.

Lòng bàn tay Ôn Đề Nhi nóng rát, nhưng trong lòng lại sảng khoái vô cùng, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ cũng đầu bù tóc rối như cô.

"Bác gái, con gái bà vì sao đột nhiên tái phát bệnh tim, trong lòng Vạn Mỹ Trân biết rõ, về sau đừng có giống người thiểu năng trí tuệ để người khác thao túng, Ôn Đề Nhi tôi không dễ bắt nạt đâu."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận