Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Kiều Diêm Vương đại gia nhà anh! Sao không quản tốt lão nhị của mình ấy, trách tôi ăn mặc ít cái gì?

Làm ơn đi, đây là phòng cô, buổi tối đi ngủ đương nhiên chỉ mặc đồ ngủ rồi.

Chẳng lẽ như vậy là sai sao? Hơn nữa vừa rồi rõ ràng cô đã khóa trái cửa…

Mẹ kiếp! Kiều Diêm Vương có chìa khóa!

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Ôn Đề Nhi nhịn, “Dạ, tôi đã biết, anh có thể buông ra chưa? Mông đều đã nở hoa rồi.”

Kiều Thừa Huân buông tay ra, lui về sau.

Ôn Đề Nhi đứng dậy sờ mông, hơi dùng lực xoa xoa, cảm giác đau đớn vẫn còn.

Không được, chuyện này không thể bỏ qua như vậy, cô không thể sợ như thế được!

Quay đầu trừng anh, oán hận nói: “Anh nghĩ tôi là đứa bé sao?”

“Chẳng lẽ không đúng à?”

“Không phải chỉ nhỏ hơn anh tám tuổi, cho dù nhỏ tuổi cũng là vợ anh, còn từng bị anh đè đó!”

“…” Kiều Diêm Vương bị lời nói của cô làm cho nghẹn họng.

Ôn Đề Nhi trốn vào trong chăn, che khuất thân thể tồn tại nguy cơ hấp dẫn người khác, mới dám đối mặt với anh, hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Sau này anh lại đánh tôi, tôi liền đăng lên trên mạng nói anh bạo lực gia đình!”

Rõ ràng là một vấn đề cực kỳ nghiêm túc, sau khi nghe thấy mấy chữ ‘Bạo lực gia đình’, môi mỏng của Kiều Thừa Huân cong lên độ cong xấu xa.

Bạo lực gia đình…

Tội danh này có phần ý tứ.

Vừa rồi tức giận dẫn đến hành vi kích động, ý định ban đầu là muốn cho cô chút dạy dỗ, không nghĩ tới lại thành bạo lực gia đình.

Hoàn toàn chính xác, lên án của cô có lý, trái lại thành anh sai lầm.

Anh lại không thể nào phản bác, chỉ có thể thừa nhận sai lầm, còn cảnh cáo chính mình, lần sau không thể tái phạm loại sai lầm này nữa.

“Vừa rồi bị đánh rất đau sao?”

“Anh để tôi đánh anh mấy cái thử xem!”

“Chỉ sợ cô sẽ làm đau tay mình.”

Ôn Đề Nhi có xúc động muốn cắn chết anh, đúng vậy… Cô có thể cắn mà.

“Vậy không bằng anh cho tôi cắn một cái thử xem?”

Kiều Thừa Huân nhíu mày lại, “Chắc chắn muốn cắn mông tôi?”

Mặt Ôn Đề Nhi nóng lên, đáy mắt hiện lên khó xử, đề tài này sao lại biến thành như vậy, nhanh chóng nói, “Tôi không điên như anh đâu, mời anh ra ngoài, tôi muốn đi ngủ rồi!”

“Cô tốt nhất đừng làm ầm lúc tôi đang ngủ, hửm?” Âm cuối cùng Kiều Thừa Huân dừng giọng mũi gợi cảm mê người, có chút cảnh cáo.

Ôn Đề Nhi gật đầu liên tục.

Kiều Diêm Vương thu hồi lại toàn bộ sự tàn bạo và nóng nảy, xoay người rời đi.

Ôn Đề Nhi nhanh chóng chạy đi khóa trái cửa, sau đó di chuyển cái ghế đến chắn phía sau cửa.

Tuy không hề có ý nghĩa, nhưng ít nhất có thể làm cô yên tâm một chút.

Trải qua một màn vừa rồi, tinh thần Ôn Đề Nhi thật sự rất tốt, ngồi trở lại máy tính, hình ảnh trò chơi dừng ở trắng đen.

Ôn Đề Nhi thầm kêu một tiếng không ổn, nhanh chóng hoạt động lại, đánh mấy chữ vào trong đội ngũ: Thật xin lỗi, vừa rồi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.

Đội ngũ - -

[Đầu viên đạn] Ngự tỷ, đây không giống tác phong của cô đâu.

[Tài khoản tiết kiệm giả] Ngoài ý muốn gì mà đi lâu như vậy?

[Dịch hạch] Tôi tính toán thời gian rồi, 18 phút, nếu cô làm một lần với người đàn ông của cô, vậy thì quá ngắn, Ngự tỷ, người đàn ông của cô không được rồi.

Em gái anh!

Ôn Đề Nhi mắng thầm trong lòng một câu, nhóm khốn nạn này cả ngày chỉ biết trêu chọc cô, cô tức giận gõ bàn phím: Biến, nói ít mấy chuyện thiếu nhi không nên nghe cho tôi, đêm nay không chơi, ngày mai lại tái chiến.

Rời khỏi đội ngũ, logout, đi ngủ.

Không biết có phải thần kinh quá mức hưng phấn hay không, Ôn Đề Nhi nằm một lúc lâu mới ngủ được.

Sáng ngày hôm sau ngủ thẳng đến hơn mười hai giờ mới tỉnh, lúc này Kiều Diêm Vương đã đi làm rồi.

Ôn Đề Nhi vốn định chơi trò chơi một lát, nhưng ngày hôm qua Kiều Diêm Vương đã có mệnh lệnh, muốn cô mua quà sinh nhật cho ông nội, thuận tiện mua quần áo đoan trang khéo léo cho mình, buổi tối còn phải cùng chồng về nhà gặp cha mẹ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui