Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

"Cô..." Vạn Mỹ Trân tức giận, "Cô chính là một đóa Bạch Liên Hoa không biết xấu hổ, tôi muốn nhìn xem cô có thể giả bộ tới khi nào!"

"Mỹ Trân...." Ôn Đề Nhi lộ ra biểu tình đáng thương, "Chúng ta có phải có gì đó hiểu lầm? Cô nói tôi như vậy, thật sự rất kỳ quái."

Kỳ thật diễn Tiểu Bạch Hoa có học vấn, một là muốn cho vai ác căm ghét, còn muốn cho vai chính thích, nếu diễn hỏng, hai bên đều không có kết quả tốt.

"Đồ đê tiện, Bạch Liên Hoa!" Vạn Mỹ Trân ghê tởm nhịn không được mắng chửi thô tục, mắng xong liền xoay người rời đi.

Ôn Đề Nhi nâng môi cười lạnh, muốn đấu với cô, còn non lắm.

Đột nhiên, dạ dày truyền đến một trận co rút đau đớn, nhất thời choáng váng, mất khống chế ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất.

Mẹ nó.... Ăn nhiều, dạ dày đau quá.

Cô ngồi xổm một lúc lâu trên mặt đất, dạ dày vẫn đau không chịu được, căn bản không đứng dậy nổi.


Nếu tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp tốt, phải đi tìm thuốc dạ dày.

Nghĩ đến đây, Ôn Đề Nhi gian nan móc di động trong túi ra, nhắn tin cho Kiều Thừa Huân: Anh có thuốc dạ dày không?

Trên bàn cơm, di dộng Kiều Thừa Huân rung rung, nhưng anh không lấy ra xem.

Nói chung, người quen biết có việc gấp tìm anh, thường đều sẽ không nhắn tin cho anh, mà sẽ trực tiếp gọi điện thoại, bởi vậy anh đoán rằng có thể là tin nhắn rác.

Lúc này, Vạn Mỹ Trân đã trở lại, nhưng vợ anh còn chưa quay về.

Khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc lạnh băng của Kiều Thừa Huân, dần dần lộ ra một tia không kiên nhẫn.

Cô gái đáng chết, đi WC lâu như vậy.....Không phải cô bị tào tháo đuổi chứ?

Ai bảo cô ăn nhiều như vậy, sau khi trở về nhất định sẽ trông coi cái miệng nhỏ ham ăn kia mới được.

Sau khi Vạn Mỹ Trân ngồi xuống, trộm liếc Kiều Thừa Huân một cái, lại thấy sắc mặt anh biến thành màu đen, đáy lòng có chút sợ hãi.

Không được, cô không thể lùi bước!

Nhân lúc Ôn Đề Nhi không ở đây, Vạn Mỹ Trân lấy hết can đảm nói với Kiều Thừa Huân: "Anh Thừa Huân, anh với Đề Nhi đã đi lĩnh chứng, khi nào thì tổ chức hôn lễ?"

Kiều Thừa Huân đạm nhiên nói: "Đợi Đề Nhi tốt nghiệp nói sau."

Anh vừa dứt lời, di động của anh lại chấn động một chút.

Tin nhắn rác thật sự phiền não, nhịn không được lấy di động ra, nhìn thoáng qua, mới phát hiện là tin nhắn cô gửi tới.


Ôn Đề Nhi: Anh có thuốc dạ dày không?

Ôn Đề Nhi: Bây giờ tôi không đứng dậy nổi...

Xem xong hai tin nhắn cô gửi, trán Kiều Thừa Huân nhăn thành một chữ xuyên (川), môi mỏng hơi run rẩy, đáy lòng dấy lên một cơn bực bội.

Cô gái ngu ngốc, dạ dày đau không biết gọi điện thoại cho anh sao?

Đáng đời anh không nhìn thấy cô xin giúp đỡ!

Anh không tự chủ mà đứng dậy, bước nhanh đến sau hành lang.

Sau khi đi qua cửa sau, trên đường nhìn thấy cô gái ôm bụng đau đớn ngồi trên mặt đất, thân thể nhỏ gầy dường như co thành một đoàn.

Trái tim kiên cố của Kiều Thừa Huân dường như bị vũ khí sắc bén nào đó hung hăng đâm vào, có loại đau đớn mơ hồ xuất hiện, nhanh chóng chạy qua.

Rốt cuộc đi đến trước mặt cô gái, anh khẩn cấp ôm ngang cô lên, động tác rất nhanh nhưng không thô lỗ.


Cô rất nhẹ, nhẹ đến nỗi anh không cảm giác được đây là trọng lượng của một người, cũng rất mềm yếu, giống như đứa bé mới sinh ra, mềm mại không xương nằm trong lòng anh.

Làm cho anh sinh ra một loại cảm giác lo lắng đáng ghét, chỉ sợ mình dùng sức một chút, sẽ đem cô bóp nát.

Ngửi được mùi nước hoa giống trên người cô, Ôn Đề Nhi giống như gặp được Bồ tát sống, ngạc nhiên mừng rỡ nhìn lên vẻ mặt đen của anh.

Ai ngờ, cô bởi vì dạ dày đau đến đổ mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, trong mắt người đàn ông, như vậy rất chướng mắt.

"Anh có thuốc dạ dày không? Dạ dày của tôi hình như.."

"Câm miệng."

Cô gái còn chưa nói xong lời xin giúp đỡ, đã bị tiếng quát lạnh như băng của người đàn ông ngăn lại.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận