Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Ôn Đề Nhi ngẩn người, trong lòng có chút không hiểu nổi, vô ý thức mà cọ cọ trong lòng anh, nhỏ giọng oán hận: "Làm sao lại không cho người ta nói nha....."

Cơ thể bỗng nhiên lắc lư, mới muộn màng nhận ra anh đang ôm cô đi.

Này này, Kiều Diêm Vương tại sao lại ôm cô, không phải nói không thích cô đụng vào anh sao?

Cô có thể tự mình đi, chỉ cần đỡ một chút là được, giãy giụa nói: "Kiều, Thừa Huân, anh thả tôi xuống dưới, tự tôi có thể đi được."

Kiều Thừa Huân đột nhiên dừng lại bước chân, ánh mắt lạnh băng rất nhanh dừng lại trên mắt cô, trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích."

Khóe miệng Ôn Đề Nhi giật giật, trong lòng tự hỏi không biết có phải Kiều Diêm Vương uống lộn thuốc hay không? Không cho nói chuyện còn không cho động, quan tâm cô cũng không cần quan tâm kiểu này chứ.

Nha, thiếu chút nữa quên, anh vẫn còn đang diễn kịch.

Vậy cô liền phối hợp với anh một chút vậy.


"A....."Đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, dạ dày thật sự đau, lúc này cô muốn động cũng không động nổi.

Kiều Thừa Huân nghe thấy tiếng kêu đau đớn của cô, lập tức đi lên lầu hai.

Mới vừa bước lên cầu thang, đúng lúc chạm mặt mẹ mình.

Bà Kiều vẻ mặt giật mình, quan tâm nói: "Thừa Huân, Đề Nhi làm sao vậy? "

Kiều Thừa Huân hơi nghiêng đầu, trả lời: "Mẹ, tìm hộ con thuốc dạ dày đi."

"A? Dạ dày Đề Nhi không thoải mái sao, mẹ lập tức đi tìm thuốc dạ dày, con mau đưa Đề Nhi vào phòng nghỉ ngơi một chút..." Bà Kiều lải nhải rồi rẽ vào một phòng.

Kiều Thừa Huân tiếp tục đi lên lầu, rất nhanh đã đi tới phòng ngủ của anh ở nhà cũ, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường gỗ.

Mang chăn tơ tằm mỏng đến, đắp lên thân thể mềm mại của cô gái, cuối cùng anh mới ngồi xuống bên mép giường, nhìn khuôn mặt thanh tú trắng nhợt như tờ giấy của cô.

"Cô nằm nghỉ một chút đi."

"Ừm."

Cô gái ngoan ngoãn gật đầu, sau đó thì im lặng.

Qua một lúc, Kiều Thừa Huân chủ động mở miệng, "Từng bị bệnh dạ dày?"

Ôn Đề Nhi gật đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn chăm chú nhìn lên chiếc màn trắng thanh nhã, thật lâu mới nói: "Lâu rồi không tái phát, bình thường không đau."


Mắt lạnh Kiều Thừa Huân hơi đông lại, yết hầu chuyển động: "Về sau chú ý miệng của mình."

Ôn Đề Nhi vô tình nhìn thấy yết hầu gợi cảm của anh, trên mặt nóng lên, nhanh chóng chuyển mắt, buồn bực nói: "Chỉ có lúc tôi rất vui mới ăn nhiều như vậy, đồ ăn vặt nhà anh lại còn rất ngon nữa."

Thật ra, cô đối với đồ ăn không có yêu cầu gì, có thể ăn đều ăn rất ngon, nhưng không phải lúc nào cũng có thể ăn ngon miệng.

Hôm nay là ngoại lệ, cô buông thả mình, xem ra ăn đến kết cục thảm hại.

Lúc này, bà Kiều bước vào, mang theo thuốc dạ dày cùng một ly nước.

"Thừa Huân, thuốc dạ dày đây, nhanh đỡ Đề Nhi ngồi dậy uống thuốc."

Kiều Thừa Huân dịu dàng cầm cánh tay mềm mại của cô, nhẹ nhàng nâng cô dậy, để cô ngồi dựa vào đầu giường.

Bà Kiều đưa thuốc dạ dày và nước ấm qua, Kiều Thừa Huân ăn ý tiếp nhận, đưa thuốc dạ dày cho Ôn Đề Nhi trước, " Nhìn xem uống mấy viên."

Ôn Đề Nhi ngoan ngoãn gật đầu, nhìn qua lọ thuốc một vòng, cuối cùng mới tìm thấy hướng dẫn sử dụng, "Một lần hai viên."


"Cầm." Kiều Thừa Huân đưa nước ấm cho cô.

Ôn Đề Nhi cầm lấy ly nước, còn anh thì cầm lấy lọ thuốc, hóa ra là muốn đích thân lấy thuốc cho cô.

Chậc chậc, kỹ thuật diễn xuất của Kiều Diêm Vương càng ngày càng tốt, nếu không phải cô biết anh đang diễn kịch, nhất định cô cho rằng anh thật sự đang quan tâm cô.

Bà Kiều nhìn thấy hình ảnh con trai với con dâu ân ái như vậy, cũng không đành lòng quấy rầy, dặn dò vài câu liền đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại.

Kiều Thừa Huân lấy ra hai viên thuốc, "Há miệng."

"A..."Hai viên thuốc bị anh nhét vào miệng, cô nhanh chóng uống một ngụm nước.

Rốt cuộc cũng uống xong thuốc.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận