Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Kiều Thừa Huân nói giọng khàn khàn: "Mẹ tôi đặc biệt tìm cho cô, mặc tạm đi."

"Vậy được rồi......" Đáy mắt Ôn Đề Nhi hiện lên vẻ thất vọng, rất nhanh lại lo lắng: "Váy chật như vậy, nhỡ đâu tôi ngồi xuống bị rách thì làm sao bây giờ?"

Váy rách ra, sẽ rất mất mặt.

Kiều Thừa Huân liếc liếc mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cười cười, đề nghị nói: "Cô có thể ngồi xuống thử xem."

Ôn Đề Nhi do dự một chút, đi đến bên mép giường, thật cẩn thận ngồi xuống, kẹp chặt đùi không dám tách ra, thật sự sợ sẽ làm váy rách.

Cô gái cố ý rụt rè lại vô tình thẹn thùng, dáng vẻ đầy xinh đẹp quyến rũ, khiến người anh em của Kiều Thừa Huân lại bắt đầu rục rịch.

Còn tiếp tục như vậy, nói không chừng anh lại nhịn không được đem cô lột sạch, sau đó hung hăng mà tàn phá cô.......

Cô gái này, gợi cảm ẩn chứa nguy cơ lớn, chạm vào không được, cũng không nhìn được.

Nghĩ tới điều này, Kiều Thừa Huân mạnh mẽ rời ánh mắt sang chỗ khác, không muốn lại bị cô quyến rũ.

Ôn Đề Nhi ngoan ngoãn ngồi được vài giây, đột nhiên vui vẻ cười rộ lên, "Có vẻ như sẽ không rách đâu."

Đó là tất nhiên, váy này mấy chục vạn, sao có thể dễ dàng rách được.


Chỉ là Kiều Thừa Huân cũng không muốn nói cho cô biết điều này, trầm giọng nói: " Không rách là tốt rồi, tôi đi tắm một chút."

Dứt lời, xoay người bước nhanh vào phòng tắm.

Như vậy, có phần giống chạy trối chết.

........

Vợ chồng Nhi Thừa dùng dằng đến tận tám giờ mới xuống lầu, cùng cha mẹ ăn bữa sáng, vợ chồng hai người liền rời khỏi nhà cũ.

Ôn Đề Nhi nhớ tới một vấn đề rất nghiêm túc tối hôm qua, bây giờ chỉ có hai người bọn họ, cô mới hỏi ra: "Nếu có một ngày, tôi muốn ly hôn thì làm sao?"

Mắt lạnh Kiều Thừa Huân ánh lên tia âm trầm, trầm giọng nói: "Nếu cô bởi vì nguyên nhân mình mà phá vỡ hợp đồng, ngày đó chính là ngày diệt vong của cô nhi viện Xuân Nha, chính cô là người hiểu rõ."

Ôn Đề Nhi cắn cắn môi dưới, người đàn ông này mất trí rồi, quả thật đem cô ăn gắt gao.

Cô nhi viện Xuân Nha là tín ngưỡng của cô, cô còn có thể thế nào đây.

Được, cô nhịn!


Không có kế hoạch cuộc đời, tạm thời chấp nhận vậy đi.

Nghĩ đến đây, Ôn Đề Nhi buông xuống rồi mỉm cười, giống như một đóa hoa nở rộ, thản nhiên nói: "Đây là anh nói, đợi đến khi kỳ hạn hợp đồng hết chúng ta lập tức ly hôn."

Kiều Thừa Huân không nói tiếp, chỉ là không biết vì cái gì, trong lòng lại có vài phần không thoải mái.

Lúc này, di động trên tay anh bỗng nhiên vang lên, lấy ra nhìn số gọi tới, nghe điện thoại, cũng theo thói quen không nói lời nào.

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói của trợ lý Vương Hữu Vỹ: "Ông chủ, 10 giờ buổi sáng ngày mai, ở nhà hàng Đế Hào tổ chức đấu thầu hạng mục khai thác ngoài biển, anh muốn tự mình đến xem không?"

"Được." Kiều Thừa Huân trầm giọng đáp.

"Tốt, vậy lúc nữa tôi sẽ kêu Lý thư ký gọi điện thoại nhận lời. Ngoài ra, tiến độ hạng mục phong hoa đã có báo cáo, đợi anh tới tự mình xem qua......"

Mắt lạnh Kiều Thừa Huân hơi ngưng, "Còn chuyện gì nữa không?"

"Ách..." Giọng Vương Hữu Vỹ có chút do dự, "Cô Phượng Vũ sáng sớm đã tới đây, giống như mọi khi, mang bữa sáng đến, ông chủ khi nào thì đến?"

"Đã nói bao nhiêu lần rồi, ngoài công việc ra thì đừng đến làm phiền tôi." Kiều Thừa Huân lạnh lùng nói, trên vẻ mặt tuấn tú rõ ràng hiện lên một tầng âm u.

"Vâng vâng vâng, ông chủ, tôi không quấy rầy anh nữa, tạm biệt."

Vương Hữu Vỹ bị dọa đến lập tức ngắt điện thoại.

Khuôn mặt lạnh nhạt tuấn tú của Kiều Thừa Huân, lại lần nữa trở lại vẻ bình tĩnh lạnh lùng như trước.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận