Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Hơn bảy giờ tối.

Ôn Đề Nhi ngủ ban ngày rốt cuộc cũng tỉnh, đi xuống lầu ăn cơm tối.

Mới vừa đi đến phòng khách, liền nhìn thấy Kiều Diêm Vương thay dép lê.

Ôn Đề Nhi nghĩ đến tối qua chịu sỉ nhục và ấm ức, lửa giận không dễ dàng mới kìm nén được lại cháy lên, vì thế không chào hỏi, trái lại tự đi đến cạnh bàn ăn ngồi xuống.

Kiều Thừa Huân rửa tay xong, cũng đi tới ngồi xuống.

Ôn Đề Nhi im lặng không một tiếng động bưng thịt kho tàu lên, cùng với bát đũa của mình, đứng dậy đi đến ghế sofa.

Thấy hành vi bực bội ngây thơ của cô gái, đôi mắt thâm sâu của Kiều Thừa Huân hiện lên một tầng không vui, trầm giọng nói: “Đến đây ngồi ăn.”

Ôn Đề Nhi không nâng mặt lên, tiếp tục ăn.

Dừng, cô còn lâu mới để ý đến anh.

Kiều Thừa Huân ‘Bốp’ một tiếng bỏ đũa xuống, đứng dậy đi đến trước sofa.

Từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ tức giận, hai má phình to, miệng ăn một miếng thịt.

Cho dù cảm nhận được khí tràng mạnh mẽ của anh, Ôn Đề Nhi cũng không ngẩng đầu nhìn anh, tiếp tục ăn.

Kiều Thừa Huân đột nhiên cúi người, bưng thịt kho tàu trên bàn lên, ném toàn bộ vào trong thùng rác.

Ôn Đề Nhi đột nhiên nổi giận, ngẩng đầu trừng anh, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Lãng phí là đáng xấu hổ!”

“Cô có thể nhặt lên tiếp tục ăn.” Mặt Kiều Thừa Huân không chút thay đổi nói.

Đáy mắt âm u của Ôn Đề Nhi hiện lên chút lạnh lẽo.

Kiều Diêm Vương chết tiết, coi cô là ai?

Mẹ kiếp!

Cúi người, nhặt từng miếng thịt kho tàu trong thùng rác vào trong đĩa.

Đôi mắt Kiều Thừa Huân đông cứng, đáy lòng hiện lên chút hoang mang, không phải cô thật sự muốn ăn thịt này đấy chứ?

Thiếu nữ liếc mắt nhìn anh một cái, bưng thịt kho tàu ra cửa, mở cửa đi ra ngoài.

Kiều Thừa Huân nhìn cô rời đi, vẫn không theo sau.

Người phụ nữ chết tiệt, cô lại làm gì thế?

Bộ Khinh Khinh ở một bên yên lặng đợi lệnh thật sự nhịn không được, đi tới nói: “Cậu chủ, mỗi ngày mợ chủ đều bảo Khinh Khinh đem đồ ăn còn thừa cho những con mèo lang thang trong tiểu khu, có đôi khi cô ấy sẽ tự mình cho ăn.”

Cô có loại tình yêu này sao?

Kiều Thừa Huân nghĩ, sắc mặt lộ ra hoài nghi.

Một lúc lâu sau, Ôn Đề Nhi cầm đĩa trở về, trực tiếp đi qua ghế sofa vào phòng bếp.

Kiều Thừa Huân giống như pho tượng Phật mặt lạnh đứng tại chỗ, đôi mắt như chim ưng nhìn cửa phòng bếp.

Sau khi rửa tay xong, Ôn Đề Nhi đi từ trong bếp ra, cũng không đi về nhà ăn, mà rẽ lên tầng hai.

“Đi đâu?” Kiều Thừa Huân mở miệng.

Ôn Đề Nhi đột nhiên quay đầu, môi anh đào nở nụ cười lạnh, “Bị anh làm cho buồn nôn, cơm anh tự ăn đi, tôi ăn không nổi.”

“Đứng lại!” Kiều Thừa Huân quát khẽ, bước theo sau.

Ôn Đề Nhi thấy anh đi đến, lập tức đi nhanh lên tầng.

Tiếng bước chân phía sau thực gấp, cô không chịu thua, tuyệt đối không muốn thua anh, bước chân lại nhanh hơn một chút.

Bên hông đột nhiên chặt lại, hoàn toàn bị Kiều Thừa Huân ôm lấy từ phía sau.

“Buông!” Nhất thời giống như con mèo nhỏ hoảng sợ, giương nanh múa vuốt vùng vẫy.

Kiều Thừa Huân dùng lực ôm chặt eo nhỏ của cô, sợ ở trên bậc thang xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, liền đi vài bước lên tầng hai.

Sau khi chắc chắn là an toàn, anh mới buông tay.

Ôn Đề Nhi được hạ xuống lập tức xoay người, vung tay về phía khuôn mặt tuấn tú của anh.

Vươn đến giữa không trung, lại bị anh bắt được.

“Muốn đánh tôi sao?”

“Buông tay!”

Kiều Thừa Huân cúi xuống, buông tay ra.

Cùng lúc đó, Ôn Đề Nhi giơ chân lên, dùng lực giẫm chân anh.

Trên chân anh đi dép lê cứng, mà dép của con gái lại khác.

Một cái giẫm này, đáy dép chính xác không có lầm giẫm lên ngón chân anh.

Cảm nhận sâu sắc đau đớn, Kiều Thừa Huân nhăn mày lại, trong đáy mắt hiện lên lửa giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui