9h tối cô đi ra, kéo ghế ăn cơm...cô ta vẫn ngồi đó...tiếng cửa đẩy vào Khải Minh về..cô cúi mặt xuống không đối diện...!
- Anh Minh về rồi, anh mệt không anh, em chuẩn bị cơm cho anh nè…nè anh...!
Bội Trân chạy lại kéo tay anh...!
- Đừng đụng vào tôi...bỏ ra (anh hất mạnh cánh tay)
- Anh sao vậy, em danh chính ngôn thuật kí hợp đồng đẻ thuê người thứ 14, sao anh lạnh nhạt với em.?
- Cô bớt điên đi, loại đàn bà như cô, ở ngoài đầy như cá ở đại dương...đừng đụng vào tôi...!
Cô vẫn cúi mặt xuống...cô không muốn thấy cảnh đó...liếc mắt nhìn cô ta cố kéo cái váy cho lộ cái ngực..
đi lại kéo ghế ngồi vào bàn ăn.Cô cảm thấy buồn cười, không nhìn đc nữa.
- Vy Vy...em sao vậy??? ( Anh đi lại trước mặt cô giọng nói ôn nhu thấy rõ)
- ....anh về rồi...!
- Em giận tôi???
- Em sao dám giận anh? Sao anh không nói chuyện với cô ta?? (cô cố tình chọc tức Lý Bội Trân)
- Tôi chỉ thích em!!!
Cô ta đứng cuộn tay thật chặt chắc muốn đấm vào mặt cô đây mà.
- Cô ta mua váy ngủ mới sexy đợi anh từ 7h đến giờ, chắc là lạnh lắm...Bội Trân nhỉ???
30p nữa em lên phòng tôi...!
- Em hả anh? Em hả??? (Cô ta nhanh miệng hỏi)
- Tôi gọi em Vy Vy....!
Anh không thèm nói gì quan tâm đến con Lý Bội Trân,cô ta như muốn điên lên,anh nhìn cô rồi đi lên phòng...cô hả hê lắm...chọc tức kiểu này vui mà...ăn xong cô đi vào phòng mặc cho cô ta cứ đứng chân cầu thang lấp ló..đóng cửa cô nằm xuống ngủ cô mệt mỏi.Đang nằm chị giúp việc đi vào lay cô dậy...!
- Nhã Vy...cậu chủ gọi...!
- Dạ, em mệt quá chị, chị xem anh ấy cần gì chị giúp đi.
- Không được....!
Vừa nói xong thì giọng Khải Minh vang lên...!
- Vy Vy, đem cho tôi ly nước...!
Sao giống cảnh phu thê thần thiếp lúc xưa vậy trời?cô đứng dậy đi ra ngoài..cô rót ly nước chưa kịp bước đi Bội Trân giật ly nước.
- Mày mệt thì ngủ đi, tối nay tao phục vụ Minh...!
- Bội Trân...trả lại ly nước cho Nhã Vy ngay...( chị giúp việc lên tiếng)
Cô giật mạnh ly nước đổ tung toé...!
- Đừng cướp của bạn, mày hãy tự lực cánh sinh, cho tao phục mày 1 lần đi, còn mày thích đê tiện không? Tao đê tiện gấp 10 lần mày...!
Cô liếc cô ta,đi lên phòng anh, không đi cũng không được,cô từ chối thì cô ta càng có cơ hội...cô đành bước lên phòng anh chủ động bấm
chốt cửa...Anh ngồi giang 2 chân trên giường mắt nhìn cô không rời...!
- Tại sao em lạnh nhạt với anh??? Nói anh nghe Vy Vy?
- ...Nước của anh! (cô đưa ly nước trước mặt anh)
Khải Mình bất ngờ kéo tay cô lại...ly nước cô cầm trên tay chụp không kịp rớt xuống nền kêu to..Mảnh ly văng khắp nơi,cô giật mình..
- Ai cho phép em lạnh nhạt? Em cứ lạnh nhạt thì anh lại càng khó chịu, em đang nghĩ gì?
- Em...Bội Trân đang ở dưới...nó cố tình quyến rũ anh,liệu anh có đủ kiên định vượt qua không? Em sợ...lỡ lúc nào đó em ko ở đây,cô ta dở trò tiểu nhân chiếm lấy anh, em biết anh yêu em...nhưng 1 phút giây nào đó anh không làm chủ được,anh làm tình với cô ta, chắc lúc đó em đau lắm...!
- Em đùa anh hả??em nghĩ đơn giản nhỉ? Đàn ông chúng tôi đúng là dễ dãi nhưng tuỳ hạng người, thứ như Lý Bội Trân,anh nhìn không chút cảm giác, đối với anh thích mới làm, còn bây giờ...anh chỉ muốn em...quên cô ta đi, anh không nhớ đến sự có mặt của cô ta...anh sẽ nhớ đến nếu em cứ nhắc...em hiểu không?
Anh ôm cô lại,vén tóc cô lên, hôn cô...cô yếu đuối nữa rồi...tiếng cô ta bên ngoài la hét,điên cuồng chửi rủa cô...!
- 2-3 hôm anh lại muốn với em...!
- Anh ơi, em không tập trung được...!
Khải Minh 1 tay ôm cô,1 tay với bật nhạc to...bài hát nhẹ nhàng sâu sắc...từng từ chậm rãi nhẹ nhàng cô như cuốn vào quên tất cả xung quanh..
Bàn chân anh dậm lên mảnh ly vỡ của ly nước,cô giật mình la lên khi thấy máu..
- Khải Minh ơi chân anh...chân anh....!
- Đừng quan tâm tới nó...!
Anh hôn cô tới tấp, cứ 2-3 hôm lại cuốn vào
nhau sao??? Đẩy mạnh cô xuống giường...nhạc thì vẫn vang lên, mưa thì vẫn rơi...cô cứ nghĩ anh sẽ xé cái áo của cô vì bản chất của anh là cầm thú mà...!nhưng không anh đưa tay nhẹ nhàng cởi bỏ nó....chậm rãi...mắt nhìn cô ánh mắt giết người như muốn nuốt cô vào bụng vậy...!
Đôi bàn tay ôm trọn ngực cô, tay anh to mà
ngực cô cũng to thế giống như
dành trọn cho anh híc..rồi cái gì đến cứ đến...hôn khắp người cô...đưa chân cô ra...anh điên cuồng cô không thể từ chối
Cứ ngỡ mọi thứ vồ vập vội vàng..nhưng bây giờ nó cứ êm đềm nhẹ nhàng, nhanh quá lại không cảm nhận được hết sự sung sướng khi làm tình...nhẹ nhàng cảm nhận từ từ thân thể hòa quyền vào nhau...đôi bàn tay cả 2 đan xen vào nhau...anh đẩy nhẹ nhàng cô như mê man trong tình ái...rồi anh sung sướng tay bấu chặt tóc cô...làm cô đau đớn....!
- Anh biết anh bạo lực, anh cố gắng nhẹ nhàng trong lúc đó rồi, nhưng anh...anh không kiềm được...mỗi lần anh sung sướng anh biết anh làm em đau,Vy Vy anh yêu em!!!
Càng lúc càng yêu, càng lúc càng lún sâu mà không có 1 lối thoát nào, cho dù là nhỏ nhất...tiếng đập cửa phòng bên ngoài không quan trọng nữa...1 khi yêu làm sao có chỗ cho sự khoan nhường??? Ôm nhau trong cái không gian nhẹ nhàng êm đềm.cô và anh ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
......