Đẻ Thuê! Làm Dâu Nhà Giàu


– Gia Bách! Cậu nói thế là sao?
Hoàng Gia Bách thong dong nhếch mép, hời hợt nhướng mày nhìn Phương Nhật Minh, cánh tay đang ôm eo Tường San không hề nới lỏng, chất giọng lạnh lẽo.
– Sao? Nghe không rõ?
Phương Nhật Minh nghe câu hỏi thì im lặng thẫn thờ quay sang dò xét Tường San.

Cô gái anh ta vừa để mắt hóa ra là người yêu của Hoàng Gia Bách? Nhìn Tường San ngoan ngoãn đứng yên để Hoàng Gia Bách ôm ấp, thái độ không hề gắt gỏng có lẽ là thật! Phương Nhật Minh cúi đầu khẽ cười tự giễu, tình yêu còn chưa chớm nở đã dập tắt! Phương Nhật Minh rất nhanh lấy lại khí chất, anh ta cười nhạt lên tiếng.
– Vừa rồi là tôi thất lễ, xin lỗi cậu.
Hoàng Gia Bách không hề nể nang, anh trào phúng.
– Phương Nhật Minh, tốt nhất cậu đừng động vào đồ của tôi, nên dành thời gian quản em gái của mình thì hơn đấy.
Phương Nhật Minh bị nói đến hóa thẹn, anh ta ngậm ngùi không nói lời nào xoay người, trước khi đi quyến luyến liếc nhìn Tường San! Tường San theo phép lịch sự mỉm cười một cái, xong liền ngẩng đầu nhìn Hoàng Gia Bách, không hiểu vì sao anh đột nhiên trở nên gay gắt như vậy? Còn nữa, vừa rồi cô nghe Hoàng Gia Bách gọi ba chữ “Phương Nhật Minh” họ Phương hả? Chẳng nhẽ là anh trai của Phương Nhan nhưng nói thật Phương Nhan tính khí đỏng đảnh như vậy bù lại anh trai cô ta quá điềm đạm, lịch thiệp nhã nhặn, tuy chỉ mới 2 lần gặp gỡ cơ mà Tường San biết Phương Nhật Minh hẳn là người tốt.
Sau khi Phương Nhật Minh đi khởi, Hoàng Gia Bách buông tay ra nét mặt giận dữ chất vấn.
– Em và cậu ta quen nhau?
Tường San thấy anh giận thì có hơi dè dặt lập tức lên tiếng giải thích:
– Em và bác sĩ Minh gặp nhau chỉ có hai lần lúc trước em vô tình va vào anh ấy ở lối bệnh viện, còn lần này thì do em muốn uống nước nhưng lại quen đem theo tiền, là bác sĩ Minh giúp em trả.
Hoàng Gia nheo mày, nhìn lon nước cô cầm trên tay không do dự đoạt lấy vứt vào thùng rác, đè nén cơn giận.
– Hoàng Gia Bách anh không đủ tài chính mua nước cho em hả, tại sao dám tùy tiện nhận đồ của hắn hả.
– Em…
Tường San tròn xoe mắt, vì hành động thô bạo của Gia Bách mà giật mình hoảng hồn, cô đứng trân trân tại chỗ ngờ nghệch nhìn anh, cổ họng không biết nói gì? Cô làm gì sai chứ? Tại sao anh lại nổi đóa.

Hoàng Gia Bách kéo tay cô lại máy bán nước hờ hững nói.
– Uống nước gì? Anh mua cho em.
– Em hết khát rồi!
– Em đang chê nước anh mua có phải vậy không?
Tường San tặc lưỡi trợn mắt cứng họng! Đúng thật là con người vô lý, cô thầm hít thở một hơi mỉm cười lắc đầu.
– Không phải, chỉ là em đã hết khát, không còn muốn uống nước, nếu anh khát thế thì anh mua đi.
Hoàng Gia Bách nhìn Tường San, đôi môi mỏng mím chặt, vẻ mặt đăm chiêu hồ nghi, cô bị anh nhìn chằm chằm liền sượng sùng cứng nhắc, cũng không hiểu vì sao anh đột nhiên lại xuất hiện ở trong bệnh viện, không phải dạo gần đây anh bận lắm hả? Hoàng Gia Bách im lặng một lúc thì lên tiếng, âm điệu lạnh lùng mang theo ngụ ý nhắc nhở.

– San San, em không được phép có bất kì quan hệ gì với Phương Nhật Minh nghe rõ chưa? Cũng không được gặp gỡ cậu ta.
– Bác sĩ Minh làm việc ở đây mà, ít nhiều khi em đến thăm mẹ sẽ gặp anh ấy.
Hoàng Gia Bách nhíu mày.
– Cậu ta không làm việc ở đây, con trai nhà họ Phương hiện tại đang điều hành hai bệnh viện khác.
Tường San gật gật đầu, cắn cắn môi ngẫm ngợi một lúc thì bẽn lẽn ngẩng mặt dè dặt hỏi.
– Gia Bách, hình như anh và anh trai Phương Nhan không thân thiết nhỉ?
Đột nhiên hỏi xong Tường San bặm môi cảm thấy bản thân vô cùng ngốc nghếch, không biết liệu có bị Gia Bách hiểu lầm là đang tọc mạch vào chuyện riêng tư không nữa? Đang lúc tâm trạng rối bời loáng thoáng Tường San nghe anh nghiêm nghị đáp lại.
– Không!
Hoàng Gia Bách trả lời rất ngắn gọn dứt khoát, trong đáy mắt cơ hồ còn lóe lên một tia lửa giận căm phẫn, chẳng nhẽ hai người đang có hận thù gì sao? Mặc dù rất tò mò nhưng Tường San không hỏi vì căn bản trong hợp đồng thỏa thuận trước đó có ghi rõ bên B trách xen vào quá nhiều chuyện riêng của bên A nên cô biết điều ngậm ngùi im lặng, do dự một hồi Tường San liền nhanh nhảu đổi sang chủ đề khác cho đôi bên đỡ khó xử, cô híp hai mắt cười, hồn nhiên ngẩng đầu nhìn Hoàng Gia Bách.
– Sao anh lại ở đây, không phải đang rất bận rộn hả.
– Nhớ em.
Tường San tức khắc khựng lại, nụ cười trên môi cũng trở nên đông lại cứng đơ, ngơ ngẩn nhìn Hoàng Gia Bách bằng đôi mắt xa lạ.

Phải chăng cô đi sai hướng, định tạo không khí thoải mái nhưng ai ngờ chính bản thân cô bị anh nói đến ngại ngùng.

Gò má Tường San phút chốc phiếm hồng nóng ran vờ vịt quay mặt sang hướng khác cố tình tránh né như chưa nghe gì cả!
Hoàng Gia Bách thừa biết cô giả vờ liền bước tới gần anh ma mị cúi thấp đầu thì thầm vào bên tai cô, mùi mẫn đến mức khiến Tường San rợn người.
– Anh nhớ em, nhớ cả hương vị trên giường em.
Da mặt Tường San vốn đã mỏng bây giờ nghe những lời hư hỏng từ miệng Hoàng Gia Bách thốt ra khiến mặt mũi cô đỏ bừng, Tường San vừa thẹn vừa xấu hổ liền đưa tay đẩy Hoàng Gia Bách ra, định mở miệng nói thì bỗng dưng cơn buồn nôn ập đến khiến cô bất giác bịt lại.
– Ọe.
Nhìn biểu cảm của Tường San, Hoàng Gia Bách nhíu mày, hiểu nhầm vì những lời nói kia mà khiến cô ghê rợn buồn nôn? Khuôn mặt Gia Bách sa sầm đen thui, dáng vẻ hiện rõ không hài lòng, Tường San vội vã lắc đầu ngầy ngậy giải thích.
– Không… không phải như anh nghĩ, chỉ là bụng em có chút khó chịu.
Vừa dứt, Tường San nhăn nhó lại tiếp tục che miệng nôn, cô chạy nhanh về hướng toilet, Hoàng Gia Bách cũng sải bước đi theo! Vì nhà nhà vệ sinh nữ căn bản anh không thể bước vào, đành xót ruột đứng ở ngoài chờ.

Tường San ở bên trong gần 10 phút mới bước ra, gương mặt khi nãy còn hồng hào đỏ bừng, giờ đây là trắng bệch nhợt nhạt tới đáng thương, thấy cô không phải đang lừa dối, giả vờ Hoàng Gia Bách lập tức sốt sắng giang tay đỡ lấy cơ thể Tường San, trầm giọng hỏi.
– Khi sáng em ăn gì?
Tường San hít thở sâu, ngẫm nghĩ một lúc thì đáp.

– Là cháo và bánh bao, chắc do bụng em không hợp nên mới thế thôi.
Hoàng Gia Bách ân cần nhẹ nhàng lau đi vài giọt mồ hôi trên trán San San.
– Anh đưa em đi kiểm tra.
Tường San định bảo thôi, đằng nào cũng nôn ra hết nhẹ bụng rồi thì cũng không cần kiểm tra làm gì cho rườm rà nhưng sực nhớ tính khí Hoàng Gia Bách vốn cứng nhắc dễ gì chịu nghe mắc công chống đối anh càng thêm bực.

Tường San gật đầu mỉm cười im lặng ngoan ngoãn nghe theo.
Ra quầy Hoàng Gia Bách nhanh chóng làm thủ tục đưa cô đi kiểm tra, vừa vào phòng khám một bác sĩ nữ nhướng mày nhìn cô.
– Mời ngồi!
Tường San nhẹ nhàng xuống ghế, thì nghe nữ bác sĩ hỏi.
– Trong người cô thế nào?
– Dạ chỉ buồn nôn thôi bác sĩ, ngoài ra tôi vẫn khỏe.
Nữ bác sĩ gật đầu, nhìn vào hồ sơ của cô tiếp tục hỏi.
– Gần đây cô có hay buồn ngủ không?
– Dạ có, dạo này tôi có ngủ nhiều hơn một chút ạ.
Tường San bình thản nói! Đúng là gần đây cô thường xuyên buồn ngủ, cũng không hiểu tại sao cơ thể thay đổi kỳ lạ quá, vừa thích ăn lại còn thích ngủ, không khéo sắp tới Hoàng Gia Bách sẽ nuôi lợn mất! Bác sĩ mỉm cười gấp cuốn sổ của cô lại đưa cho sang cho Hoàng Gia Bách.
– Anh là chồng của cô bé này sao?
– Vâng! Tình trạng của vợ tôi có nghiêm trọng không bác sĩ?
– Không nghiêm trọng, tôi nghĩ anh nên đưa vợ sang khoa sản để kiểm tra kỹ hơn.
– Hả?
Hoàng Gia Bách vì những lời của bác sĩ làm cho bất ngờ tới mức phải thốt ra một tiếng, lần đầu tiên Gia Bách mất kiểm soát như vậy, trong đáy mắt anh đột nhiên dâng lên niềm vui mừng, nhu tình nhìn xuống Tường San, bản thân Tường San cũng bị dọa cho ngờ nghệch, tâm trạng cô rối bời bàn tay chậm chạp đưa lên sờ vào phần bụng, vừa rồi ý của bác sĩ bảo là cô đang có thai ư?
Nhìn biểu cảm của đôi vợ chồng trẻ khiến bác sĩ phì cười, chậm rãi nhắc lại.
– Anh đưa vợ sang khoa sản làm kiểm tra nhé, họ sẽ đưa ra kết luận chính xác.
Hoàng Gia Bách nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, anh nhận lấy sổ bệnh gật đầu cảm ơn xong dìu Tường San đứng dậy, vị bác sĩ thân thiện chỉ dẫn.
– Đi thẳng rẽ trái là tới!
– Cảm ơn.

Hoàng Gia Bách cùng Tường San rời khỏi, anh nóng lòng đưa cô đi.

Tường San vừa đi vừa ngẫm nghĩ nhớ lại, tính ra lần cuối hai người gần gũi mặn nồng quấn quýt nhau cách cũng lâu, hơn hết Tường San cũng bị chậm tháng nhưng mà kinh nguyệt của cô thường xuyên tới không đúng ngày, hầu như toàn chậm mấy tuần, không lý nào có mang được, vả lại ngoài việc buồn ngủ thích ăn ra Tường San cũng chẳng có triệu chứng gì của người đang có thai cả.

Đầu óc mải miết suy nghĩ thì bỗng dưng giọng nói ôn hòa của Hoàng Gia Bách vang lên nhanh chóng kéo San San về hiện thực.

Tường San ngước mắt nhìn anh, nét mặt Hoàng Gia Bách lúc này phải nói vô cùng mong chờ khẩn trương, động tác nhẹ nhàng dìu cô đi làm mấy xét nghiệm.
Làm xong, cả hai ngồi chờ, cũng rất nhanh là y tá gọi vào.

Hoàng Gia Bách mừng rỡ rấp rẻng đưa cô vào, ở bên trong bác sĩ đang ngồi trên ghế, tay đang cầm tờ giấy kết quả kiểm tra của Tường San.
– Anh chị ngồi đi.
Hoàng Gia Bách tinh tế kéo ghế để Tường San ngồi xuống.

Thú thực tâm trạng lúc này của cô khá căng thẳng, vị bác sĩ đẩy tờ giấy về phía hai người vui vẻ đáp.
– Chúc mừng anh chị nhé, anh chị sắp được lên chức làm bố mẹ rồi.
Hoàng Gia Bách rủ mắt nhìn xuống tờ giấy, cơ hồ cô thấy tay anh hơn run run nhè nhẹ, giọng cũng nghẹn ngào đi mấy phần, có lẽ là vì vui và vì bất nhờ, Tường San biết Hoàng Gia Bách rất muốn có con vì thế mới ngại ngần bỏ tiền ra thuê cô.
– Có thật không bác sĩ?
– Thật! Vợ anh có mang rồi, cục cưng đã được hai tuần tuổi, thai nhi rất ổn, đang phát triển trong bụng mẹ từng ngày, mẹ cần bổ sung thêm nhiều chất dinh dưỡng để giúp bé phát triển hơn nhé, vì còn nhỏ nên hiện tại chưa thể thấy gì cả nếu muốn thấy rõ hơn thì cũng phải đợi đến tuần thai thứ 6 – 10 để siêu âm.
– Vâng.
– Hai người mới cưới sao?
Hoàng Gia Bách không ngần ngại gật đầu thừa nhận, khiến cô thoáng giật mình, nhưng cũng không nói gì cả.

Bác sĩ cười cười cất giọng nói thêm khi thấy Tường San cứ trầm ngâm lại hiểu nhầm là cô đang lo lắng.
– Mẹ bầu mang thai luôn có nhiều lo lắng, suy nghĩ cho sức khỏe của thai nhi.

Đặc biệt là các mẹ mang thai lần đầu tiên, nhưng mà mẹ cứ yên tâm nhé, chỉ cần giữ tinh thần thoải mái ăn uống đầy đủ chất dinh dưỡng là được!
Tường San lúc này mới khe khẽ đáp.
– Dạ vâng.
– Tôi sẽ đặt lịch cho hai người tới lúc đó quay lại kiểm tra làm siêu âm nhé?
– Dạ.
Hầu như cuộc trò chuyện chỉ có Hoàng Gia Bách và bác sĩ đối thoại còn bản thân Tường San ngồi nghe, qua cách nói chuyện của Gia Bách cô cảm nhận anh vô cùng mong chờ đứa trẻ này, dáng vẻ khẩn trương khiến khóe môi Tường San bất giác cong lên cười nhè nhẹ.


Sau khi trao đổi xong xuôi Hoàng Gia Bách đưa cô rời đi, vừa đi anh không ngừng hỏi han.
– Em thấy thế nào?
Tường San quay sang thong thả lắc đầu: – Em ổn.
Vì hiện tại cô chưa có triệu chứng gì cả, có lẽ thai nhi vẫn còn nhỏ, vã lại cô không thấy bản thân mệt chút nào, thú thực cô còn lông nhông chạy đến bệnh viện nói nói cười cười thăm mẹ mà, nếu không phải đi khám thì chắc cô cũng không biết mình đang có thai.

Hoàng Gia Bách gật gật bàn tay to lớn không tự chủ sờ bụng cô dịu dàng dặn dò.
– Bây giờ em đã có thêm cục cưng trong bụng rồi, đi đứng phải cẩn thận nhé? Bác sĩ có dặn phải ăn uống đầy đủ tinh thần thoải mái thì con chúng ta mới phát triển được.
Ba chữ “con chúng ta” từ miệng Hoàng Gia Bách nói ra thật ấm áp và nhẹ nhàng, khiến Tường San nghe xong còn lầm tưởng mình và anh thật sự là một gia đình, bỗng dưng trái tim cô nhoi nhói đập thình thịch không ngừng, Tường San ngây ngốc nhìn anh chăm chăm, trong lòng thầm nghĩ, nếu sau này cô kết hôn chồng cô cũng như Hoàng Gia Bách thì tốt biết mấy.
Hoàng Gia Bách bắt gặp ánh mắt suy tư đang ngắm nhìn mình anh bật cười xoa đầu cô.
– Em sao thế?
– Không… sao cả.
– Anh vào thăm mẹ một lúc đi anh đưa em về nhà.
Tường San vừa nghĩ tới mẹ thì bất ngờ đứng khựng lại, lần trước Hoàng Gia Bách chỉ nói dối chuyện cô có thai nên căn bản cô không để tâm nhưng lần này việc mang thai là thật cô hoàn toàn không muốn để mẹ biết, Tường San nắm tay Hoàng Gia Bách dường như muốn khẩn cầu, cô nhỏ giọng.
– Có thể đừng để mẹ em biết không?
– Chẳng phải mẹ đã biết em có thai rồi sao.
Tường San nhíu mày, nét mặt nghiêm nghị vô cùng.
– Lần trước chỉ là đùa còn lần này thì khác, em không muốn để mẹ em biết chuyện này đâu, Gia Bách, anh có thể nào đừng nhắc được không?
Nói xong Tường San rủ mắt buồn hiu, đằng nào sinh xong cô cũng phải giao đứa trẻ cho Hoàng Gia Bách nuôi nấng, nếu lỡ mẹ mà biết cô và Gia Bách là quan hệ hợp đồng đê thuê thì thất vọng biết bảo.

Hơn nữa bà sẽ không thể chấp nhận nổi việc cháu ngoại mình phút cuối không thể nhận.

Cô không muốn nuôi hi vọng cho bà lại ác độc dập tắt đi, chi bằng không để bà biết thì không có đau lòng, Gia Bách im lặng nhìn cô, anh khẽ thở dài một hơi sau một lúc cũng đồng ý với điều cô vừa nói.
– Anh biết rồi! Anh sẽ không nói, chúng ta mau vô đi.
– Cảm ơn anh.
– Em đang có thai không được suy nghĩ tiêu cực, chỉ cần là em muốn anh sẽ nghe theo.
Đáy lòng Tường San lập tức dâng lên cảm giác xao xuyến! Hoàng Gia Bách cứ thế này cô sẽ rung động mất? Cô mím chặt môi cố gắng áp chế cảm xúc trấn an! Là anh đang lo cho đứa trẻ trong bụng thôi, bản thân cô không được mộng tưởng suy nghĩ nhiều, kết thúc hợp đồng cô nhận tiền, anh nhận con, nhưng sao nghĩ đến giai đoạn cô giao con cho anh mà chua chát quá.
Hoàng Gia Bách nắm chặt tay dìu cô vào trong, San San cũng thôi suy ngẫm, trở lại dáng vẻ bình thường tươi tắn gặp mẹ, cô không muốn để lộ sơ hở khiến bà bất an lo lắng!
Hoàng Gia Bách giữ đúng lời hứa, anh không nói gì cả, vào thăm mẹ cô hỏi han vui vẻ nửa tiếng thì anh tạm biệt đưa Tường San về nhà nghỉ ngơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận