Đế Trường Trạch

Tuyết sắc khuynh thành.

Diệp Nam Bùi ngồi trên giường, bọc mấy lớp chăn dày lẳng lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Mới một chớp mắt trước y còn đang mặc áo tù quỳ gối giữa phố chợ, nhìn thân nhân từng người từng người bị trảm thủ, huyết sắc từng chút xâm chiếm ánh mắt của y, nào ngờ chỉ sau một cái chớp mắt y đã quay về lúc hết thảy còn chưa xảy ra, ôm lấy chăn đệm nhìn đại tuyết bay tán loạn.

Mặc dù ba ngày nay thỉnh thoảng y vẫn có cảm giác hoảng hốt không thể tin tưởng, thậm chí còn không dám nhắm mắt đi vào giấc ngủ, sợ rằng đây bất quá chỉ là một hồi mộng đẹp trước lúc hành hình, nhưng rốt cuộc y cũng bởi vì những kinh lịch đã trải qua kia mà trở nên cứng cỏi hơn không ít.

—— Đầu tiên là nghe được người mình yêu nhất qua đời, sau đó lại tận mắt nhìn thấy thân nhân từng người từng người tử vong trước mặt mình, đó là cái loại cảm giác như thế nào?

Sự đau đớn chẳng khác gì lột da lóc xương này gần như khiến y mù cả hai mắt, phảng phất thiên địa đều bị hắc ám bao trùm không còn một chút thanh minh. Cái loại đau khổ đó, Diệp Nam Bùi vô pháp thừa nhận lần nữa.

Chỉ là ba ngày này, khi nhìn thấy mọi người trong nhà vẫn bình yên vô sự, Diệp Nam Bùi rốt cuộc cũng yên lòng, ôm bọn họ khóc rống đến ngất đi. Đợi khi tỉnh lại lần nữa y mới trấn định hơn một chút, lập tức nhớ đến Khương Tố.

Kiếp trước sau khi Khương Tố tử trận ba tháng di thể mới được đưa về kinh đô, y ngay cả cơ hội liếc mắt nhìn cũng không có.

Bởi vì Khương Trạch giống như điên cuồng mà vạn phần cường nganh đem di thể của Khương Tố đặt trong tẩm cung của mình, tất cả những quan viên ra mặt khuyên ngăn đều bị giết sạch. Đến khi rốt cuộc cũng chẳng còn người nào dám mở miệng can gián, không khí của cả triều đình giống như đột nhiên trở nên thanh tĩnh, còn cử hành tang lễ long trọng nhất cho Khương Tố, đưa thi cốt vào hoàng lăng.

Khi nhớ đến Khương Trạch, Diệp Nam Bùi tự động mà rùng mình một chút.

Kiếp trước khi nhận được tin Khương Tố bỏ mình, y phảng phất như bị vây vào tâm ma, lúc nào cũng chỉ muốn báo thù, thậm chí còn dự định tòng quân. Đương nhiên khi y đem ý nghĩ này báo cho phụ mẫu liền nhận được lôi đình bạo nộ, còn bị giam chặt trong nhà, bị bọn người hầu giám thị chặt chẽ. Vì vậy từ đó về sau, trong suốt một đoạn thời gian rất dài y chỉ có thể bị nhốt trong tường cao, không ngừng hỏi thăm tin tức bên ngoài từ những người xung quanh.

Y thật sự không ngờ, Khương Trạch vô dụng trong mắt y cư nhiên có thể làm ra những việc như vậy.

Trên thực tế không chỉ có y, tất cả mọi người đều không cách nào tưởng tượng được thế cục có thể thay đổi nhanh chóng như vậy.

Lúc đó Thái úy tử trận, Hữu tướng trọng bệnh, Khương Trạch chỉ toàn tâm toàn ý trông coi một cổ thi thể, cả triều đình đều tràn ngập nguy cơ, khi ấy toàn bộ thế cục đều là do một mình Tả tướng đau khổ chống đỡ. Sau đó Khương Trạch thanh tỉnh lại, y cũng không nghe theo lời khuyên của Tả tướng chỉnh đốn triều đình mà quyết ý tự mình lĩnh quân đi đánh Tùy quốc.

Mà khi ấy ngoại trừ Tả tướng đã không còn người nào dám khuyên can Khương Trạch..

Bởi vì tất cả mọi người cho rằng y đã điên rồi.

Trong thời khắc sinh tử tồn vong như vậy, Thiên tử lại tùy ý làm bậy, Tả tướng phỏng chừng đã là tâm như tro tàn, không còn hy vọng. Tuy rằng lão vẫn chưởng quản chính sự triều đình, thế nhưng mỗi ngày nhìn thấy trên dưới triều đình đều tiêu điều thương cảm, cả nước nơi nơi không ngừng có người dấy lên can qua, liền cũng trực tiếp bỏ mặc. Cả triều văn võ thấy thế càng thêm bất an, cho rằng mệnh số của Khương quốc cũng đã sắp đến.

Ngay khi tất cả bọn họ đều đang nỗ lực mưu cầu lối thoát thì Khương Trạch giống như được thần trợ, thế như chẻ tre công phá Tùy quốc.

Hoàng thất huyết mạch của Tùy quốc đều bị tận diệt, tổng cộng có hơn hai trăm tám mươi người, một tháng sau, y bắt sống Tùy đế Cơ Minh đã trốn thoát lúc công thành, tự thân đem người thiên đao vạn quả. Tiếp đó, Khương Trạch cấp tốc ổn định lại triều đình, đem hơn mười chi phiến quân trên quốc thổ nhanh chóng trấn áp, dùng cực hình xử quyết đầu đảng, răn đe mọi người.

Cả thiên hạ đều bị rúng động!

Trước đây trên dưới Khương quốc đều biết đại hoàng tử Khương Tố nhân đức vô song, chính là nhân tuyển thích hợp để làm quốc quân, sau này quan trọng thượng vị, bách tính mặc dù không quá rõ ràng nhưng các đại phu sĩ tộc không một ai chưa từng len lén thở dài, cho rằng Khương quốc đã không thể tiếp tục huy hoàng. Nào ngờ còn chưa được ba năm, sau khi Khương Tố ra đi chỉ tám tháng, thiếu niên Thiên tử vẫn luôn không chút danh tiếng, quanh năm bị cái bóng to lớn của Khương Tố che mất lại bỗng dưng thoát thai hoán cốt, bày ra cho cả thiên hạ thấy tài hoa độc nhất vô nhị của mình, càng đem sự hung tàn ngoan lệ từ trong xương cốt lộ rõ.

Mỗi khi Diệp Nam Bùi nhớ đến việc này đều hối hận vì sao lúc đó mình lại ngu xuẩn như vậy, chưa từng nhìn thấu được bản tính của Khương Trạch.

Đối với Diệp Nam Bùi lúc đó, Cơ Minh chết đi có nghĩa là đại thù đã báo.

Tuy rằng không phải chính mình ra tay giết chết cừu nhân thế nhưng Diệp Nam Bùi vẫn thật cao hứng, y đối với Khương Trạch chính là cảm tạ không gì sánh được, mặc dù đã từng vô số lần cảm nhận được lãnh ý thấu xương từ trong ánh mắt của đối phương khiến y thật sự vừa ghét vừa sợ. Thế nhưng trong lúc này, trong lòng y thật sự tràn đầy cảm kích Khương Trạch.

Y thậm chí còn dự định dốc hết gia sản của Diệp gia trợ giúp Khương Trạch, hoàn thành giấc mộng nhất thống thiên hạ Khương Tố đã từng ôm ấp.

Cũng chính trong lúc này, Khương Trạch đã hết bạo ngược trong lòng phát tiết hầu như không còn rốt cuộc cũng thanh tỉnh một ít, bắt đầu tra rõ những việc ngày xưa.

Chỉ là y không tra ra được hung thủ giết chết Khương Tố, mà lại tra ra bằng chứng Khương Tố mưu phản.

Những việc đã phát sinh trong giai đoạn này, kỳ thực Diệp Nam Bùi nhớ được cũng không nhiều.

Y chỉ nhớ được Khương Trạch ra lệnh khai quật thi cốt của Khương Tố từ trong hoàng lăng, đem nghiền thành tro. Sau đó chính là hữu tướng bị kết tội tru di, tài sản bị tịch thu, nô bộc trong nhà đều bị lưu đày… Cuối cùng chính là Diệp gia bọn họ, cho dù đã chạy trốn đến biên giới Khương Hàn cũng bị Khương quân mạnh mẽ bắt trở lại.

Đó chính là một hồi sát phạt tối tăm không thể thấy mặt trời.

Cho dù hiện tại Diệp Nam Bùi lần nữa nhớ lại đều không thể khống chế mà cảm thấy lạnh run, cho dù có vùi mình trong bao nhiêu lớp chăn đệm cũng không thể xua tan băng giá trong tim.

Y sợ hãi Khương Trạch không gì sánh được, cũng căm hận đối phương đến cực độ cảm xúc.

Hiện tại, y đã quay về lúc khởi điểm.

Tuy rằng y cũng không rõ ràng vì sao lại có thể quay về, cũng không hiểu được vì sao kiếp trước rõ ràng chưa từng phát sinh sự cố ngoài ý muốn như vậy nhưng kiếp này lại khiến y suýt chết. Chỉ là vừa nghĩ đến y đã thật sự quay về lúc khởi điểm, trong lòng y liền có vô hạn giận dữ cùng quyết tâm!

Y phải thay đổi số phận của Diệp gia!

Đã nhiều ngày qua, y không ngừng bóng gió hỏi thăm tình huống bên ngoài, sau khi xác nhận Khương Trạch lúc này cũng giống như đời trước không hề có gì nổi bật, đồng thời vẫn núp dưới cái bóng của Khương Tố thì trong lòng có chút buông lỏng.

Nhìn chung, trong tương lai hai năm tới, Khương Trạch vẫn là phi thường vô hại, y dường như đem tất vả của bản thân đi ngụy trang, chỉ lưu cho người ngoài biểu hiện giả dối không màng chính sự, nhu nhược dễ lấn át. Thậm chí còn đem hết tất cả đại sự đều giao cho Khương Tố và hữu tướng xử lý.

Cho đến Khương Tố tử vong.

Hiện tại, tất cả đều quay về trước khi Khương Tố và Diệp gia giao tiếp, cũng đại biểu cho từ đây cho đến lúc Khương Tố tử vong còn có thời gian hai năm hòa hoãn. Đầu óc rối loạn của Diệp Nam Bùi cũng bắt đầu tỉnh táo lại, không ngừng tự hỏi một vào vấn đề.

Y đã rất nhiều lần phỏng đoán tâm tư Khương Trạch, bỗng nhiên nảy ra một giả thiết: Cổ nhân nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, sau này Khương Trạch biểu hiện ra quyết đoán tàn bạo có nghĩa là hiện tại y tất nhiên cũng là loại người hung ác độc địa. Thế nhưng vì sao y chỉ bộc lộ bản tính sau khi Khương Tố tử trận, như vậy nguyên nhân có phải là hiện tại có gì đó kềm chế khiến Khương Trạch không dám vọng động?

Nói cách khác, Khương Trạch thật ra vẫn biết trong lòng Khương Tố không hề thần phục, thế nhưng bởi vì hiện tại trong triều trên dưới đều là người của Khương Tố nên không thể làm gì khác hơn là ẩn nhẫn.

Hô hấp của Diệp Nam Bùi bất chợt cứng lại.

… nếu là như vậy, liệu hung thủ giết chết Khương Tố có phải là Khương Trạch?!

Những biểu hiện lúc này của y chính là vì muốn để mọi người thả lỏng cảm giác, đợi đến khi Khương Tố đánh bại Cơ Minh, uy vọng lên đến cao nhất liền phái người ám sát Khương Tố, tiếp theo lại giả thành bộ dạng huynh đệ tình thâm, lấy cớ báo thù cho Khương Tố mà cướp đoạt Tùy quốc. Cuối cùng chính là thuận lý thành chương tra rõ chuyện cũ, ‘tiện thể’ đem bằng chứng Khương Tố mưu phản chiếu cáo thiên hạ, tru diệt những người tham gia.

Nếu sự thật chính là như vậy…

Nếu sự thật chính là như vậy, Khương Trạch đúng là một kẻ tâm cơ thâm trầm, dị thường đáng sợ!

Diệp Nam Bùi rợn cả tóc gáy.

Trong một nháy mắt, trong lòng y sinh ra một cổ xúc động muốn năn nỉ Diệp phụ thu thập đồ tế nhuyễn nhanh chóng tìm cách thoát khỏi nơi này. Thế nhưng sau nháy mắt đó, y lại nhớ đến Khương Tố rõ ràng đã thu hoạch toàn thắng lại không hiểu vì sao bỗng nhiên chết thảm nên lộ vẻ do dự.

Y thật sự rất yêu Khương Tố, hoàn toàn không muốn nghe được tin tức đối phương tử vong lần nữa.

Nếu y có thể giúp Khương Tố dự đoán được tương lai… như vậy có phải Diệp Nam Bùi y cũng có thể thực hiện tâm nguyện đời trước cầu mà không được?

Vừa nghĩ đến con người tuấn mỹ như thần tiên trong tí nhớ, lại nhớ đến người kia vẫn còn đang sống ở nơi mà ánh mắt mình có thể nhìn thấy, Diệp Nam Bùi liền nhẹ nhàng rũ mi, khóe môi ôn nhu cong lên.

Đó là người mà y yêu nhất.

Mặc dù đối với y mà nói, bọn họ đã từng là cố nhân bồi hồi bên ranh giới sinh tử không thể vượt qua, thế nhưng đối với Khương Tố mà nói, bọn họ bất quá chỉ là hai người xa lạ chưa từng gặp mặt.

Y cần phải phí tâm kế hoạch lại một phen, phải dùng hết mọi cách đánh động Khương Tố.

….

Đại tuyết phong thành.

Khí trời càng lúc càng lạnh, ngày tháng cũng từng bước áp sát cuối năm.

Khương Trạch khó được một lần rảnh rỗi tiếp kiến cữu cữu của mình.

Từ lúc tiên hoàng hậu hoăng, Khương Trạch đã có sáu năm chưa từng nhìn thấy vị thân nhân này. Có lẽ phải nói, từ khi ngoại công Văn Nhân Mẫn của y qua đời, ấn tượng của y đối với ngoại tộc liền trở nên đạm mạc.

Ngoại công là một trong số ít những người đời trước Khương Trạch cảm thấy kính trọng, người còn là lão sư vỡ lòng của y, khi biết y cùng với hài đồng bình thường khác biệt liền cố ý thay đổi phương pháp truyền dạy, dựa theo những gì y yêu thích mà chỉ bảo. Khương Trạch vô cùng yêu thích khí chất ôn nhuận và lòng dạ rộng lớn của vị đại nho đương thời này, cũng kính trọng tài học uyên bác và phẩm tính cao thượng của ông, thậm chí khi còn trẻ con còn từng mô phỏng theo cách ăn mặc đi đứng của ngoại công, thường xuyên chọc cho tiên hoàng hậu cười to.

Ông đã cho Khương Trạch thứ tình cảm yêu thương khoan hậu mà Khương Phong chưa từng dành cho, tiên hoàng hậu vô pháp dành cho, đương nhiên ông đối với y cũng ký thác không ít kỳ vọng. Khương Trạch thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ đến, nếu như ngoại công vẫn là lão sư của y, có phải y sẽ trưởng thành theo một cách khác hay không?

Người có thể đưa Khương Phong lên đế vị, người năm đó nổi tiếng quyền khuynh triều dã, thế nhưng làm mọi người kinh ngạc chính là, sau khi Khương Phong chèn ép Văn Nhân Mẫn, nâng đỡ mẫu tộc của Khương Tố thì Văn Nhân Mẫn lại không có bất kỳ động thái gì. Lão chỉ yên lặng nhẫn nhịn hết mọi chèn ép, thậm chí cuối cùng còn từ quan rời đi, hậm hực mà chết.

Sau khi Văn Nhân Mẫn ra đi, Văn Nhân gia chưa từng gượng dậy được, chỉ có thể cấp tốc rời khỏi kinh đô, quay về nơi phát tích ban đầu của gia tộc, Hòa Trạch quận. Nếu không phải học sinh năm đó của Văn Nhân Mẫn, cũng là tả tướng hiện tại, Phùng Khan thượng vị, sợ rằng thế lực trước đây khi còn làm hữu tướng của Văn Nhân Mẫn cũng giống như cây đổ khỉ tan, sẽ rất nhanh chìm vào vòng xoáy vô tình của lịch sử.

Hiện tại, Khương Trạch đã là thiên tử, cũng là lúc mẫu tộc của y khôi phục lại vinh quang năm đó.



Lúc này Khương Tố đang đứng trong biệt viện , ngưng mắt nhìn vào bút tích năm đó khi mẫu phi của hắn nhập cung đã viết ra: Vô tranh.

Thượng thiện nhược thủy, trạch bị vạn vật nhi bất tranh danh lợi1.

Nàng đã làm được, nhưng cũng hoàn toàn không thể làm được.

Nàng chưa từng tranh giành bất cứ thứ gì cùng tiên hoàng hậu, chỉ là bình đạm ung dung ở tại cung điện thuộc về mình. Thế nhưng lại bởi vì nguyên nhân đó càng khiến Khương Phong cảm thấy hổ thẹn, nỗ lực đem hết thảy dâng đến trước mặt của nàng.

Khương Phong đã cho nàng tất cả, cho dù đó cũng không phải những gì nàng mong muốn. Người đàn ông đó cũng đã cho mình tất cả, cho dù trước lúc băng hà cũng chỉ dùng một câu mà lấy lại hết thảy.

Khương Tố ngẩng đầu lên.

Tuyết lạc vô âm, phúc tẫn thiên hạ ô uế2

*********************.

Tiểu kịch trường :

Vua giải đố? Cao lãnh? Hưu đối diệp? Ảo tưởng bị hãm hại3

Nam xứng nói: Ta nhìn thấy cách nghĩ của thiếu hiệp thanh kỳ như vậy, rõ ràng kinh vi thiên nhân, có thể theo ta học làm thức ăn sao? Với dung lượng não của thiếu phiệp, nhất định có thể phát mình ra gói gia vị mang theo phong cách đặc hữu của thời kỳ này!

Thượng thiện nhược thủy, trạch bị vạn vật nhi bất tranh danh lợi. Những lời này chính là khởi nguyên của tên tác phẩm này, cũng là nguồn gốc cái tên Văn Nhân Mẫn lão gia gia đặt cho Khương Trạch, thế nhưng thực tế lại là đang ám chỉ Khương Tố.

—————————

1/ Thượng thiện nhược thủy, trạch bị vạn vật nhi bất tranh danh lợi: Trích lời Lão tử trong Đạo đức kinh, có thể hiểu là ‘Bậc thượng thiện cũng như nước, nước đem lại lợi ích cho muôn vật mà lại không tranh giành’

2/ Tuyết lạc vô âm, phúc tẫn thiên hạ ô uế: Tuyết rơi nhẹ nhàng chẳng nghe được thanh âm, lại có thể che phủ tất cả dơ bẩn trong thiên hạ.

3/ Tiểu kịch trường này của tác giả khá khó hiểu, ta sẽ post nguyên văn lên, bạn nào có thể giải thích nghi vấn giúp ta thì vạn phần cảm tạ.

作者有话要说: 小剧场:

【 密语 】 帝? 高冷? 休 对 叶? 脑洞巨坑? 男配 说: 我观少侠脑洞如此清奇, 惊为天人, 来跟我学做菜吗? 以少侠脑含量, 一定能发明出这个时代木有的调料包哒!

Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui