Đế Trường Trạch

Phải qua hai ngày sau Khương Trạch mới biết việc Diệp Nam Bùi cầu kiến Khương Tố.

Bởi vì võ công cùng sự cảnh giác của Khương Tố cũng không thấp, ám vệ lại sợ bại lộ thân phận nên cũng không dám tiến đén quá gần, vì vậy gã cũng không biết Diệp Nam Bùi đã nói gì với Khương Tố, chỉ biết sau khi Khương Tố ra cửa liền gọi người hầu trói Diệp Nam Bùi lại, giam vào thiên lao.

Khương Trạch nhíu mi.

Dựa theo thời gian suy tính, kiếp trước trong giai đoạn này Diệp Nam Bùi và Khương Tố cũng không có lần nào xuất hiện cùng nhau. Nếu nói Diệp Nam Bùi đối với Khương Tố nhất kiến chung tình, như vậy càng không có khả năng lôi kéo tấm thân suy yếu vừa qua bạo bệnh của mình hẹn người ra ngoài nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Lý do duy nhất khiến Diệp Nam Bùi làm ra hành động lần này chính là, y đã biết được một số việc không nên biết.

Sau đó liền nỗ lực đem những thứ kia báo lại cho Khương Tố, ý đồ gây xích mích ly gián sao.

Khương Trạch cười nhạt.

Chỉ là một tiểu nhân vật không đáng kể mà thôi, cư nhiên lại không biết lượng sức như vậy. Dùng động tác của Khương Tố đến suy đoán, hành động lần này của Diệp Nam Bùi thật sự cực kỳ ngu xuẩn, cũng may không làm hư đại sự của y. Đáng tiếc người này đã rơi vào tay Khương Tố, nếu muốn giết y sợ rằng sẽ có một chút khó khăn.

Lần này coi như giúp y tỉnh ngộ một việc: Y có thể trở về một đời cũng không phải để hưởng thụ an nhàn. Hết thảy mọi việc đều đang thay đổi, những việc sắp xảy ra sẽ không còn là tương lai mà y đã biết nữa, những đối thủ tiếp theo hẳn là sẽ không ngu xuẩn như Diệp Nam Bùi.

Như vậy nếu đã muốn diệt cỏ liền nhất định phải diệt tận gốc, miễn cho gió xuân thổi qua lại sống thêm lần nữa.

Những ngày trét nhất trong năm cũng đã trôi qua.


Lúc này đã gần hết thời hạn một tháng mà Khương trạch đề ra sau khi bị ám sát, trên thực tế lúc đó y chỉ giả vờ tức giận chứ cũng không hy vọng Đình úy có thể tra ra bất luận đầu mối gì. Chỉ là ngoài dự liệu, Đình úy thực sự đã tra được vài thứ, đồng thời còn làm trò tranh công với hắn trước mặt cả triều văn võ.

Lúc đầu, khi Khương Trạch trong triều đình mạnh mẽ cổ động việc dùng giấy thì bên dưới cũng có không ít người nịnh nọt làm theo, thậm chí Đình úy còn dùng giấy họa ra dung mạo của Niếp Hành đem dán khắp nơi treo thưởng toàn Khương quốc, phàm là có người cung cấp danh tính quê quán của kẻ này liền được thưởng một ngàn đồng tiền. Đương nhiên, nếu có người dám đặt điều kiếm lợi, nhiễu loạn quan binh phá án liền bị xử theo tội trộm cướp.

Sắc lệnh này vừa đưa ra, cả Khương quốc đều sôi trào mật báo.

Mặc dù sau khi trải qua kiểm chứng thì tuyệt đại bộ phận tin tức đều là đục nước béo cò, thế nhưng rốt cuộc cũng có một thương nhân cung cấp tin tức hữu dụng, khiến cho bọn họ truy xét được đến trên đầu Niếp Hành.

Nếu thân phận của thích khách đã được đào móc ra, như vậy việc tiếp theo có cần thâm nhập Tùy quốc điều tra hay không liền phải do Khương Trạch quyết định.

Khi chân tướng vừa được phơi bày, bá quan đều ồ lên kinh hải, ngay cả quan điểm của hai vị tả hữu thừa tướng cũng nhất trí đến kinh người: Tra, nhất định phải tra! Sự thể trọng đại, nếu không tra rõ đến tột cùng là lai có ý đồ ám sát thiên tử thì cả mặt mũi của Thiên tử phải để ở đâu, bộ mặt của triều đình phải để ở đâu, thậm chí mặt mũi của Khương quốc phải để ở đâu?!

Thế nhưng càng làm bọn họ kinh sợ hơn chính là, Khương Trạch và Khương Tố lại biểu hiện cực kỳ bình thản.

Khương Tố tự nhiên từ sớm đã tra ra danh tính thích khách, thậm chí hiện giờ đã thâm nhập Tùy quốc tiếp tục dò tìm manh mối, đáng tiếc tin tức hữu dụng quá ít, hắn hoàn toàn không đoán ra được đầu sỏ sau màn là ai.

Khương Tố ngưng mắt nhìn Khương Trạch đang ngồi trên bảo tọa, đôi mắt kín đáo trầm tư

—— lực lượng của hắn quá nhỏ.


Hắn chợt nhận ra, lực lượng của mình chỉ đủ đắc chí ở một góc nhỏ Khương quốc này, cho dù đã có thể uy hiếp thiên tử thì đã sao… không biết khi sánh với cả thiên hạ, căn bản còn có bao nhiêu thế lực có thể phiên vân phúc vũ

Chỉ có càng mạnh mẽ hơn nữa, cứng rắn hơn nữa!

Những suy nghĩ trong lòng Khương Tố, Khương Trạch tự nhiên không biết, y chỉ nhàn nhạt đưa mắt trầm tư nhìn Đình quý đang quỳ giữa đại điện, cho dù cúi đầu cũng không giấu được ***g ngực ưỡng cao đắc ý.

Trước đây tuy đã có lời đồn “Tùy quốc vì muốn ngăn Khương quốc được trời giáng hồng phúc nên phái thích khách đến”, thế nhưng đó bất quá là do Gia Cát Du chuẩn bị bậc thang cho chiến tranh sau này chứ không phải hắn nhìn thấu thân phận của Niếp Hành.

Hiện tại người của y vẫn còn ở Tùy quốc chưa về, mà Đình úy cư nhiên dưới tình huống hoàn toàn không biết gì cả có thể thuận lợi tra được đầu mối. Cho dù tất cả nhìn có vẻ không hề có kẽ hở, thế nhưng lại bởi vì quá mức hiển nhiên nên mới khiến Khương Trạch không khỏi hoài nghi.

Y không thể xác định được người an bày việc này rốt cuộc là Tông Chính Việt hay Mỵ Cận. Thế nhưng bất kể là ai, đều tuyệt đối không dễ dàng để cho người khác bắt được nhược điểm.

Rốt cuộc âm mưu của đối phương là gì?

Bất quá cho dù kẻ chủ mưu đang toan tính điều gì, việc đầu tiên y cần làm chính là triệu hồi Thiên Long vệ đang ở Tùy quốc về. Dù thế nào đi nữa cũng không thể để Khương Tố phát hiện y đã có thể điều động Thiên Long vệ, bằng không những nỗ lực trước giờ của y đều sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Vì vậy thiên tử vẫn đờ ra nãy giờ giống như đột nhiên tỉnh ngộ, cả giận vỗ ghế nói: “Tra! Đương nhiên muốn tra! Cho các ngươi thêm thời gian một tháng, nếu tra không ra liền đưa đầu tới gặp trẫm!”


Tuy rằng ở trên triều y hùng hổ vỗ ghế tức giận, thế nhưng sau khi hạ triều Khương Trạch lại không tỏ ra cáu kỉnh chút, nào, trái lại còn ngoan ngoãn quay về thư phòng, dưới sự ‘giám thị’ của Khương Tố phê duyệt hết công văn được tả hữu Thừa tướng trình lên.

Dù sao Khương Tố phê duyệt tấu chương cũng là việc không hợp lễ pháp, mà Khương Trạch lại là người có đại tài, tự nhiên không thể thường xuyên lười biếng, miễn cho giang sơn Khương quốc thật sự có một ngày rơi vào tay kẻ khác.

Vì vậy, đến lúc Khương Tố kiểm tra thì phát hiện bút tích hào hiệp của người nào đó trên công văn, phần lớn đều là: “Chấp thuận”, “Bác bỏ, “Tìm Hữu tướng”, hay là “Hỏi Tả tướng” .

Tiêu sái tùy ý như vậy, lại dứt khoát mạnh mẽ như vậy khiến Khương Tố giận đến lập tức khoát tay áo xuất cung, cả đêm cũng không trở về. Đợi đến hôm sau, lúc Khương Trạch dùng đôi mắt đẫm lệ đến bảo chứng sau này nhất định sẽ nghiêm túc phê duyệt tấu chương, như vậy mới có thể một lần nữa vãn hồi gương mặt lạnh lùng của đối phương, lần nữa trở về thư phòng.

Cũng trong hôm nay, Khương Trạch phải tuyển chọn những thương đội đảm nhận nhiệm vụ buôn bán giấy gai sang những quốc gia khác.

Y tổng cộng lựa chọn sáu chi thương đội, Diệp thị bất ngờ cũng có trong danh sách. Tuy rằng Diệp Nam Bùi đã phạm sai lầm, thế nhưng cũng không đến nổi hồ đồ kể hết mọi chuyện đời trước cho người nhà —— tử bất ngữ quái lực loạn thần1, chỉ sợ nếu gã lên tiếng thì Diệp phụ liền xem gã như bị thất tâm phong2 mà giam lại. Huống hồ, Diệp thị là thương nghiệp thế gia, thường nói cầu phú quý trong chỗ hiểm nguy, dựa theo sự tham lam của Diệp Sanh mà xét, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời như vậy. Hơn nữa, Diệp thị có thể xem như là con dê béo Khương Trạch chăn dắt, y làm sao có thể để dê chạy đơn giản như vậy chứ?

Vì vậy khi y giao danh sách này cho Khương Tố thì vẻ mặt của y phi thường chính trực, chính trực đến mức Khương Tố vừa nhìn liền biết đây là do y tiện tay chọn ra.

—— những thương đội này đều là tốt xấu lẫn lộn, chỉ có Diệp thị và một nhà khác coi như có đủ thực lực và mắt nhìn thương cơ, còn lại đa số đều là gia tộc nhỏ chưa có danh tiếng, chỉ vì nghe đến tin tức lần tuyển chọn này liền tiêu tốn số tiền lớn đi hối lộ, trưng tên tuổi ra thử thời vận một lần.

Khương Tố diện vô biểu tình nhìn Khương Trạch, lại hướng về đối phương ngoắc ngoắc ngón trỏ, vì vậy Khương Trạch liền hài lòng vui sướng chạy đến ngồi xuống bên cạnh hắn, nghe hắn phân tích ưu khuyết của toàn bộ những thương đội kia một lần.

Khương Trạch khoái trá tận hưởng thanh âm trầm thấp ôn nhu của Khương Tố, trên mặt lộ ra biểu tình như cây khô gặp gió xuân… Hiển nhiên, y cũng hoàn toàn không để ý đến rốt cuộc Khương Tố là đang nói cái gì.

Chờ đến khi Khương Tố phát hiện điểm này cũng đã giới thiệu hơn phân nữa, chỉ dành lại trưng ra gương mặt diện vô biểu tình nhìn chằm chằm hài tử nhà mình, ý đồ dùng nhãn thần khiển trách đối phương không chuyên tâm, khiến tiểu hài tử chột dạ mà chăm chú nghe giảng.

Nhưng mà lại không có tác dụng gì.


Khương Trạch không thèm để ý sự khiển trách trong mắt Khương Tố, trái lại dùng ánh mắt long lanh dịu dàng nhìn thẳng vào hắn.

Chờ đến khi cả hai chăm chú nhìn nhau được một lúc, Khương Trạch lại ngước gương mặt nhỏ nhắn đã ửng hồng của mình lên , nắm lấy bàn tay của Khương Tố che lên đôi mắt mình.

Khương Tố : “…”

*******************

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thuận tiện có một việc rất then chốt mà ta quên nói… Kỳ thực trong tác phẩm này mỗi nhân vật đều có tự… tỷ như Khương Trạch tự Trường Lưu, Khương Tố tự Hồi Chi.

Nhưng mà sinh hoạt đã gian nan như vậy, nghĩ một cái tên cũng phải thống khổ đến thế, vì vậy đây thật ra là do ta nghiêm túc không muốn các tiểu thiên sứ phải ghi nhớ quá nhiều chứ không phải do ta lười nghĩ đâu

—————————-.

1/ Tử bất ngữ quái lực loạn thần: “Tử bất ngứ” là mượn ý một câu trong LUẬN NGỮ (7-21): 子 不 語 怪, 力, 亂, 神. Tử bất ngứ quái, lực, loạn, thần. Dịch: Khổng Tử không nói chuyện quái dị, bạo lực, phản loạn, quỷ thần.

2/ Thất tâm phong: là bệnh điên.

Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận