Đế Vương Công Lược

Mãi tới khi được Đoạn Bạch Nguyệt ôm lấy đặt vào trong ổ chăn rồi mà Sở Uyên vẫn còn đang suy nghĩ, một sợi đai lưng rách rưới mà thôi, vì sao phải làm cái chốt cài bằng ngọc kiểu dáng phiền phức như vậy, lần tới thắt sợi dây!

Hôm sau mới vừa tờ mờ sáng thì đã nghe Tứ Hỉ đứng bên ngoài cửa phòng bẩm báo, nói Phùng Thần dẫn theo không ít quan viên địa phương tới dịch quán, đang ở tiền thính chờ được cầu kiến Hoàng thượng.

Tiền thính: kiểu giống phòng tiếp khách đầu tiên khi vào một phủ trạch nào đó ở thời phong kiến ấy.

” Tới sớm thật.” Đoạn Bạch Nguyệt đỡ Sở Uyên ngồi dậy: ” Ta cùng ngươi tới đó, được không?”

” Người là do ngươi bắt, tất nhiên cũng phải cùng đi.” Sở Uyên dang hai tay, để Đoạn Bạch Nguyệt giúp mình mặc trung y. Tứ Hỉ công công bưng nước nóng đi vào, nội thị thì xếp thành một hàng ngoài cửa, trong tay bưng áo ngoài, giày và trang sức.

” Trác Vân Hạc tới chưa?” Sở Uyên ngồi trước gương đồng hỏi.

” Bẩm Hoàng thượng, đã tới rồi.” Tứ Hỉ công công giúp hắn chải đầu: ” Trác thống soái tới sớm nhất, trời vừa hửng sáng đã đứng chờ ở cửa tiền thính rồi.”

Thống soái: tổng chỉ huy trong quân.

Sở Uyên hỏi: ” Tâm tình không tốt?”

Tứ Hỉ công công cẩn thận trả lời: ” Chuyện này thì không nhìn ra được, nhưng đúng là Trác thống soái cũng không nói được mấy câu, vẫn chỉ ngồi yên lặng uống trà, không giống tác phong thường ngày chút nào.”

Sở Uyên cười nhìn Đoạn Bạch Nguyệt phản chiếu trong gương đồng: ” Nếu không phải thế cục trước mắt quá gấp gáp, ta thật sự rất muốn để Trác Vân Hạc ấm ức thêm hai ngày. Tiểu tặc kia hoành hành khắp nơi đã mấy chục ngày nay, ai cũng phải bó tay với hắn, ngươi lại chỉ cần ra tay một lần đã có thể bắt được, theo cái tính bướng bỉnh ương ngạnh của hắn thì chắc chắn đã nén đầy một bụng lửa giận rồi.”

” Nếu sau này hắn lại chọc giận ngươi, ta sẽ cho hắn nuốt giận sôi gan sau cũng không muộn.” Đoạn Bạch Nguyệt vịn vai hắn, từ phía sau cúi người ngang bằng nhìn vào mắt người trong gương: “Dù sao Tây Nam Phủ cách thành Quan Hải cũng không xa lắm.”

” Sau cuộc chiến lần này, Trác Vân Hạc cũng sẽ không tiếp tục ở lại canh giữ nam vực Quan Hải nữa.” Sở Uyên nói: ” Ta sẽ triệu hồi hắn về vương thành.”

Đoạn Bạch Nguyệt bĩu môi, người chỗ này triệu hồi về, người chỗ kia cũng triệu hồi về, chỉ có mình mình thì lại nhét ở xa tít mù khơi.

Sở Uyên cảm thấy buồn cười, tựa vào trong ngực hắn. Tứ Hỉ công công ra cửa phòng nhận áo ngoài và giày đi vào, thấy hai người thân mật như vậy đành cuống quýt lùi về sau hai bước, cúi đầu chờ.

” Vào đi.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng thẳng dậy: ” Đừng để mọi người chờ quá lâu.”

Tứ Hỉ đỡ Sở Uyên đứng dậy, giúp hắn thay y phục, đó là một chiếc áo ngoài màu trắng thêu kim tuyến, cùng Đoạn Bạch Nguyệt mặc bạch y ngọc đái đứng bên cạnh vô cùng xứng đôi.

ngọc đái: đai lưng (có chốt cài) bằng ngọc.

Sở Uyên nói: ” Cái màu xanh nhạt đâu rồi? Cái đó mỏng hơn cái này nhiều.” Trời nóng nực, hôm nay vẫn phải ra bến tàu, nếu mặc cái này chắc chắn lại ra một thân mồ hôi.

Đoạn Bạch Nguyệt: ” Khụ!”

Nhưng hiển nhiên Tứ Hỉ công công không hề lĩnh hội được hàm nghĩa sâu xa ẩn trong cái ho khan này, trái lại nói: ” Lão nô sẽ đi lấy ngay.”

Đoạn Bạch Nguyệt khuyên: ” Ta cảm thấy cái này rất tốt, hay là đừng đổi màu nữa.”

Sở uyên ngồi xuống băng ghế, kiên định nói: ” Cái này nóng.”

Vì vậy Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn là phải trơ mắt nhìn Tứ Hỉ ra cửa.

Sở Uyên lại dựa vào lòng Đoạn Bạch Nguyệt, ngẩn người nhìn vào gương đồng. Lát sau, Tứ Hỉ vội vàng trở lại, nói cái áo ngoài đó đã biến mất rồi.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “….”

Sở Uyên nhíu mày: ” Mất?”

” Đúng vậy.” Tứ Hỉ vội la lên: ” Mấy ngày trước ở Tây Nam Phủ Hoàng thượng vẫn còn mặc mà, lão nô nhớ rất rõ ràng, sau khi giặt xong cũng đã cất vào ngăn tủ, nhưng bây giờ đã tìm khắp nơi rồi mà vẫn chẳng thấy đâu.”

Sở Uyên nhìn về phía Đoạn Bạch Nguyệt: ” Trong Tây Nam Phủ của ngươi còn có kẻ trộm sao?”

Đoạn Bạch Nguyệt ho khan hai tiếng, thẳng thắn thừa nhận: ” Ta lấy đó.”

Tứ Hỉ: “….”

Sở Uyên ghét bỏ nói: ” Ngươi dám trộm long bào của trẫm!”

Đoạn Bạch Nguyệt rất là oan uổng: ” Là Kim thẩm thẩm muốn, nàng vốn là muốn tìm thợ may tới đo đạc trực tiếp trên người ngươi, nhưng lại bị ta cứng rắn đuổi đi. Sau lại bởi vì nàng làm ầm làm ĩ quá, ta phiền lòng nên lấy một bộ xiêm áo của ngươi đưa cho nàng, nghĩ đợi đo xong sẽ trả lại về trong ngăn tủ, kết quả là quên mất.”

Tứ Hỉ nghìn vạn lần không hiểu: ” Kim Châm bà bà muốn may cho Hoàng thượng một bộ y phục ư?”

Sở Uyên nhớ tới một phủ hồng trù đoạn kia…

*********

Bên trong Tây Nam Phủ, Kim thẩm thẩm cười không khép miệng lại được, đang xem mọi người làm việc. Thợ may đều là những người giỏi nhất được mời tới từ Giang Nam, se chỉ luồn kim vô cùng cẩn thận, ngay cả mép vải giấu ở bên trong cũng phải chằng lên ba bốn đường kim tuyến.

Hạ nhân trong Vương phủ cũng đều thở phào nhẹ nhõm, lần này hỉ phục cũng may xong rồi, về sau đại khái là cũng sẽ không cần phải mua thêm hồng trù đoạn nữa, rất tốt rất tốt, đỡ tốn bạc. Nhưng rất nhanh sau đó mọi người mới phát hiện ra, cái suy nghĩ này thật sự là quá đơn thuần rồi, bởi vì Kim thẩm thẩm lại bắt đầu quan tâm đến yến tiệc thành thân.

” Bào ngư tổ yến hải sâm đều phải có sao? Được được được.” Lão bản tửu lâu mừng rỡ không cách nào kiềm chế được, xoẹt xoẹt xoẹt liệt kê ra giấy, thuận tiện nịnh hót: ” Thật không hổ là Tây Nam Phủ, xuất thủ cũng là cực kì xa hoa.”

Kim thẩm thẩm căn dặn: ” Hải sâm phải chọn con lớn nhất, tổ yến cũng phải hầm chung với táo đỏ nha.”

” Tất nhiên rồi tất nhiên rồi.” Lão bản ghi danh sách xong, lại hỏi: ” Là cuối tháng này làm tiệc phải không?”

” Ồ, cũng không nhanh như vậy đâu.” Kim thẩm thẩm lắc đầu.

” Không sao hết không sao hết.” Lão bản cười tươi, sau đó hỏi tiếp: ” Vậy là tháng sau?”

Kim thẩm thẩm tính toán sơ qua một chút, nói: ” Chắc khoảng chừng hai năm sau đi.”

Lão bản tửu lâu đờ người ra.

Yến tiệc hai năm sau mới tổ chức, vì sao bây giờ đã chạy tới đặt bàn tiệc rồi????

********

” Sau khi đánh trận xong, phải theo ta trở về Tây Nam Phủ tổ chức tiệc thành thân trước, có biết hay không?” Đoạn Bạch Nguyệt dắt tay Sở Uyên ra cửa.

Sở Uyên bĩu môi, chỉ xem như chưa từng nghe thấy gì.

Trẫm mới là Hoàng thượng!

Tiền thính của dịch quán này rất nhỏ, chỉ có bảy tám quan viên mà nhìn qua cũng phải chen chúc rồi, thấy Sở Uyên vào cửa, mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ.

” Miễn lễ đi.” Sở Uyên nói: ” Đều nghe chuyện đêm qua cả rồi đúng không?”

” Dạ.” Trác Vân Hạc nói: ” Nghe nói Tây Nam Vương đã bắt được tiểu tặc kia rồi?”

Sở Uyên nói: ” Trác thống soái và Phùng đại nhân lưu lại, còn các ái khanh khác thì lui ra ngoài uống trà trước đi.”

Mọi người nghe vậy trong lòng buồn bực, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Đợi lúc trong phòng chỉ còn lại bốn người, Sở Uyên mới sảng khoái nói: ” Người tối hôm qua bắt được chỉ là hàng giả thôi, do Thiên Phong cải trang.”

” Hàng giả?” Từ lúc nghe tin đến giờ, Phùng Thần đều thấy vui mừng khôn xiết, hiện tại mới biết được sự thật, thì ra mọi chuyện chỉ là một tuồng kịch, trong lòng không khỏi có chút mất mát. Trác Vân Hạc thì ngược lại, hắn đón nhận sự thật này rất nhanh, nếu không bị bại dưới tay Đoạn Bạch Nguyệt dễ dàng như vậy, trong lòng hắn thực sự cảm thấy rất nghẹn khuất.

” Hạ quan có thể mạo muội hỏi một câu hay không? Vì sao Hoàng thượng phải làm như vậy?” Phùng Thần thử hỏi.

” Trác thống soái nghĩ sao về chuyện này?” Sở Uyên nhìn về phái Trác Vân Hạc.

” Bẩm Hoàng thượng, theo mạt tướng thấy thì nếu làm vậy có thể ép đối phương chủ động hiện thân.” Trác Vân Hạc nói.

” Không sai.” Sở Uyên nói: ” Hai ngày nay Ôn ái khanh ra ngoài tìm hiểu tin tức, đều nói tiểu tặc kia trừ lúc nửa đêm đi khắp thành phá phòng ốc và đường xá ra thì ban ngày cũng sẽ không xuất hiện. Mà nếu chỉ là hủy đi phòng ốc đường xá thôi thì cũng không ảnh hưởng chút gì đến chiến sự cả, tác dụng duy nhất chính là muốn ở ngay trước mặt toàn bộ dân chúng trong thành này, ra oai phủ đầu với trẫm. Nhưng ngày hôm nay trẫm lại đem hàng giả ra bắt giam vào ngục, nếu hắn không tự mình đứng ra làm chứng thì coi như tất cả những chuyện hắn làm trong hơn một tháng vừa qua chỉ là tốn công vô ích.”

” Nhưng tên tiểu tặc đó thân thủ rất nhạy bén, cho dù hắn xuất hiện lần nữa cũng chưa chắc đã có thể bắt được.” Giọng Phùng Thần rất nhỏ, cũng biết những lời này của mình nói ra sẽ khiến Hoàng thượng không vui, nhưng vẫn làm tròn bổn phận nhắc nhở.

” Mấy lần trước hắn có thể thoát được là do mạng của hắn lớn.” Sở Uyên nói: ” Lần này trẫm sẽ bày thiên la địa võng chờ, hắn trốn không thoát được đâu.”

” Hoàng thượng thánh minh.” Nghe được lời bảo đảm này, Phùng Thần rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm: ” Là hạ quan lo lắng quá rồi.”

” Hoàng thượng.” Trác Vân Hạc ôm quyền: ” Mạt tướng tự nguyện dẫn người lùng bắt tên tiểu tặc kia.”

” Sao thế? Không muốn làm Thống soái thủy quân Đại Sở, lại muốn là bộ đầu nho nhỏ ở phủ nha sao?” Khóe miệng Sở Uyên khẽ cong: ” Chỉ sợ Phùng đại nhân cũng chưa chắc đã dám thu nhận ngươi.”

Quả nhiên, Phùng Thần vừa nghe thì sắc mặt đã trắng bệch, hắn thật sự rất sợ Trác Vân Hạc, ăn nói hùng hổ, tính tình lại còn lỗ mãng hung dữ, mỗi lần gặp đều muốn trốn thật xa.

” Mạt tướng—“

” Ngươi muốn ôm đồm cả hai việc, đúng chứ?” Sở Uyên lắc đầu nói: ” Ngươi và Tiết Hoài Nhạc vốn là cùng cấp bậc, nhưng hiện tại hắn đã là Tướng quân, còn ngươi vẫn như cũ chỉ là một thống soái, có biết nguyên nhân là gì không?”

Trác Vân Hạc trầm mặc không nói gì, về chuyện này hắn cũng đã ôm mối nghi ngờ ấm ức suốt mấy năm nay. Bại dưới trướng Thẩm Thiên Phàm là hắn tâm phục khẩu phục, nhưng Tiết Hoài Nhạc kia cái gì cũng chỉ ngang ngửa với mình, hơn nữa cũng đều không có gia thế, đều là cô nhi không có phụ mẫu hay thân thích gì khác. Nhưng chỉ trong một ngày Tiết Hoài Nhạc lại được Hoàng thượng thăng một lần bốn cấp, trực tiếp từ một quan tiên phong phụ trách cánh tả thăng thành Đại Tướng quân, làm sao có thể để người khác hoàn toàn tin phục được?

” Điểm thứ nhất, tính tình của Tiết Tướng quân tốt hơn ngươi nhiều.” Sở Uyên đi xuống, đưa tay vỗ vỗ bờ vai hắn. ” Tất nhiên, trong lúc hành quân đánh giặc, người có tính tình cường hãn như ngươi cũng chưa chắc là không tốt. Nhưng nếu muốn thống lĩnh được vạn quân thì vẫn phải học được trầm ổn sâu sắc.”

Trác Vân Hạc lầm bầm: ” Hắn chỉ hơn ta được cái tính tình tốt mà thôi, đâu còn điểm nào nữa mà phải phân ra một với hai…”

Những lời này tuy có chút ngỗ nghịch nhưng Sở Uyên hiểu rõ tính tình của hắn nên cũng không tức giận, ngược lại còn thấy có chút buồn cười, nói tiếp: ” Thứ hai, Tiết Tướng quân không hề tham công tiếc việc, không ôm đồm, cũng không hề biết lúc hành quân đánh giặc còn phải cướp việc làm của bộ đầu trong nha môn.”

Trác Vân Hạc trầm mặc không nói gì.

” Chuyện này trẫm sẽ giao cho người khác làm.” Sở Uyên nói: “Ngươi cũng đừng nhúng tay vào nữa.”

Trác Vân Hạc còn muốn nói thêm gì đó nhưng rồi lại bị Phùng Thần kéo tay áo một cái, nói tạ ơn rồi kéo hắn ra khỏi tiền thính.

” Ngươi đoán xem tiểu tặc kia lúc nào sẽ xuất hiện lần nữa?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

” Nếu hắn đã dám mạo hiểm xông qua đao kiếm và mưa tên của Trác Vân Hạc làm loạn thì chắc chắn cũng rất tự đại về bản thân, không coi ai ra gì, cho nên cũng sẽ xem thường thiên quân vạn mã mà chúng ta bố trí lần này thôi.” Sở Uyên nói: ” Nhanh nhất thì trong đêm nay hắn sẽ lại xuất hiện.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Vậy ta sẽ cùng Thẩm minh chủ tới đó canh chừng.”

Sở Uyên nói: ” Ta cũng đi.”

” Ngươi?” Đoạn Bạch Nguyệt cau mày: ” Ngươi đi làm cái gì? Nửa đêm trời tối đen như mực, ngoài trời gió biển thổi lại càng lạnh, ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Sở Uyên nói: ” Muốn xem náo nhiệt.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “…”

Sở Uyên nhìn hắn.

Loại ánh mắt này…..

Tây Nam Vương nói: ” Được.”

Tứ Hỉ công công vừa nghe Hoàng thượng muốn đi ra ngoài mật thám thì đã cảm thấy đau đầu muốn nứt. Sắp tới lúc đánh giặc rồi a, vì sao còn muốn chạy lung tung khắp nơi, xảy ra chuyện gì bất trắc thì phải làm thế nào đây?

Lúc nửa đêm, Đoạn Bạch Nguyệt ôm theo Sở Uyên tung người ra khỏi dịch quán, tới chỗ hẹn trước tìm Thẩm Thiên Phong, nào ngờ đến lúc gặp nhau còn đụng phải Diệp Cốc chủ hiền lương thục đức —cũng muốn tới xem náo nhiệt.

…..

” Là tự trẫm muốn tới.” Sở Uyên dành nói trước.

Diệp Cẩn thấy trong lòng cực kì khó chịu, vô lực phất tay một cái, cũng không phải là rất muốn nói chuyện.

” Chúng ta qua bên kia đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

Sở Uyên gật đầu một cái, rất là phối hợp.

Vì vậy Diệp Cẩn đành phải trơ mắt nhìn ca ca nhà mình bị ôm đi.

Thẩm Thiên Phong đưa ngón tay lên miệng ra hiệu bảo hắn im lặng, cúi người xuống ẩn núp.

Đây là lần đầu tiên trong đời Sở Uyên đi canh chừng bắt đạo tặc, cảm thấy vô cùng mới lạ. Nhưng Đoạn Bạch Nguyệt bên cạnh thì lại cực kì gà mẹ, sợ hắn hứng gió cảm lạnh, sợ có tiểu trùng rơi từ trên cây xuống… Khoảng nửa canh giờ trôi qua, vẫn không thấy có bóng dáng người nào xuất hiện trên đường, Sở Uyên không nhịn được bắt đầu ngáp dài ngáp ngắn.

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Trở về nhé?”

Sở Uyên nhìn xuống con đường, ngước ngước cằm: ” Nếu giờ đi về thì phải bỏ lỡ một màn kịch hay rồi.”

Đoạn Bạch Nguyệt cảnh giác nhìn theo phương hướng hắn chỉ thì thấy một bóng đen vọt vào thành, quả thực giống như người bên ngoài đồn đãi, vừa nhún người một cái đã có thể nhảy lên cao mấy trượng.

Phía bên kia, Diệp Cẩn cũng trợn mắt há hốc mồm: ” Đây mà là người sao? Con rệp thành tinh thì đúng hơn.”

O.O Chúc mừng Tiểu Cẩn, cuối cùng cưng cũng đã có chung lối tư duy với anh rể cưng rồi, nhân gia chẳng ngạc nhiên chút nào đâu *^_^*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui