An Lạc sau khi rời khỏi Từ Quang các lại không trở về Thanh Kiều cung, bà đi thẳng tới Trường Xuân cung.
Hoàng hậu lúc đó đã chuẩn bị đi ngủ, nhưng nghe An Lạc tới, nàng đành miễn cưỡng tuyên bà ấy vào.
Hoàng hậu ngồi trên ghế Mỹ nhân, đưa tay xoa xoa hai bên thái dương:
- Đã giờ Hợi rồi\, còn có chuyện gì mà ngươi không thể để ngày mai hả?
- Hoàng hậu nương nương\, nô tỳ vừa qua Từ Quang các.
Hoàng hậu đang bảo Uyển Đình đi pha trà, dù sao nàng hay đi ngủ sớm, giờ mà không có trà uống thì nàng sẽ ngủ gật luôn mất.
Nhưng vừa nghe, Hoàng hậu liền quay lại, ánh mắt ánh lên chút hứng thú:
- Từ Quang các? Phong thải nữ sao?
- Vâng ạ.
- An Lạc thủng thẳng đáp.
Bà là người được hoàng hậu gài vào Thanh Kiều cung\, nhưng bây giờ lại phải chuyển sang quan sát Phong thải nữ ở Từ Quang các.
- Thế nào? Vị thải nữ này rốt cuộc có gì thú vị không?
- Nương nương\, trà đây ạ.
Uyển Đình mang trà Long Tĩnh vào.
Trà Long Tĩnh vốn chỉ được hoàng thượng sử dụng, nhưng do thấy hoàng hậu thích nên đã ban thưởng cho.
Hoàng hậu với lấy ly trà, cầm lên uống một ngụm, nàng vẻ mặt hào hứng, cơn buồn ngủ như bay đi đâu mất:
- Uyển Đình\, ngươi để đây đi.
- Nương nương\, vị thải nữ theo nô tỳ thấy có vẻ là một người kiêu ngạo.
- An Lạc bình tĩnh nói.
Nhưng bà lại che giấu đi một câu "nàng ấy cũng không phải là người ngu ngốc".
- Chỉ vậy thôi? - Hoàng hậu ỉu xìu.
- Vâng ạ.
- Nếu chỉ vậy thôi thì ngươi đến muộn như vậy làm gì? Về đi.
- Hoàng hậu phất tay bảo bà trở lại Thanh Kiều cung.
Sắc mặt An Lạc thoáng biến động, nhưng bà vẫn lui đi.
Sau khi An Lạc ra ngoài, hoàng hậu cũng liền trở lại vẻ mặt ban đầu, lạnh lùng.
Nàng chưa từng để lộ cảm xúc thật của mình với bất kỳ ai ngoại trừ Uyển Đình, mà ngay cả Uyển Đình cũng là muội muội ruột của nàng, nhưng muội ấy không được yêu thương như nàng.
Hoàng hậu lo sau khi nàng vào cung, Uyển Đình sẽ bị bắt nạt nên đưa theo cả muội ấy vào cung làm cung nữ thân cận.
Uyển Đình thấy sắc mặt nàng thoáng lạnh lẽo, nàng lo lắng hỏi:
- Tỷ tỷ\, tỷ làm sao vậy?
- Uyển Đình\, mau cài thêm người vào Thanh Kiều cung\, cả Từ Quang các nữa.
An Lạc bắt đầu che giấu ta rồi.
- Hoàng hậu cắn môi\, An Lạc là cung nữ tam đẳng của nàng\, vốn phải trung thành\, ai ngờ lại bắt đầu ăn cây táo rào cây sung rồi.
Uyển Đình nghe thế liền giật mình.
Nàng không ngốc, tỷ tỷ sẽ không bao giờ phí hoài nhân lực, trừ phi có kẻ hai lòng:
- Tỷ tỷ\, An Lạc kia...
- Uyển Đình\, muội không cần phải biết quá nhiều\, càng biết nhiều thì càng khổ.
- Hoàng hậu mỉm cười.
Sau đó nàng đứng dậy\, bước lại giường rồi nói tiếp - Muội mau tắt nến đi\, tỷ tỷ buồn ngủ rồi.
- Vâng ạ.
Uyển Đình tặc lưỡi, đi tắt nến rồi ra ngoài đứng canh.
Sáng hôm sau.
Từ Quang các.
Đông các.
Thanh Vy đã thức dậy từ giờ Dần, nàng ngồi trước bàn trang điểm, nhìn ngắm cái khuôn mặt mình.
Càng nhìn nàng càng thấy buồn, lúc đầu nhìn nó tươi đẹp bao nhiêu, nhìn lâu lại thấy bao nhiêu là khuyết điểm.
Nàng thở dài, cuối cùng gọi con Lục với con Ban vào hầu hạ trang điểm.
Mà nàng đã có quyết định, từ bây giờ sẽ không bao giờ nhìn mặt mình nữa, càng nhìn chỉ càng thấy xấu.
Khoảng nửa canh giờ sau, Nguyệt Tâm Vũ đã tới.
Nhiều khi Thanh Vy cũng thấy thắc mắc, Nguyệt Tâm Vũ sao luôn đến sớm như vậy chứ, rốt cục nàng ấy dậy lúc mấy giờ nữa.
Thêm nửa canh giờ nữa, Thanh Vy mới bước ra.
Hôm nay nàng mặc một bộ y phục màu tím, tay áo là màu hồng nhạt, dưới là một chiếc váy hồng nhạt ở phía trên, về dưới là màu tím đậm cùng những con bướm bay màu xanh dương nhạt bay lập lòe trên một biển hoa, nhìn đẹp như một thế giới ảo mộng vậy.
Tay nàng cầm chiếc quạt tròn màu bìa trắng, ở giữa thêu một cây nở ra hình hoa mai đỏ.
Chân đi hài trắng.
Nguyệt Tâm Vũ trầm trồ nhìn nàng, nói:
- Thanh Vy\, muội đẹp thật.
- Tất nhiên\, ta đương nhiên là đẹp.
- Thanh Vy hất mũi lên trời\, dương dương tự đắc.
Nhưng ngay khi nhìn Nguyệt Tâm Vũ\, ánh mắt cũng trở nên ngưỡng mộ.
- Tâm Vũ tỷ tỷ\, tỷ ngược lại cũng là một tiểu mỹ nhân.
- Được được\, cả hai chúng là mỹ nhân.
- Nguyệt Tâm Vũ hào hứng choàng tay Thanh Vy.
Bỗng từ đầu một giọng nói kiêu ngạo nồng đậm mùi khinh thường từ đằng sau vang lên:
- Ôi! Thế gian này rộng lớn biết nhường nào\, các ngươi chỉ là hai nữ tử nhỏ nhoi có được khuôn mặt ưa nhìn mà đã đắc chí như vậy.
Chỉ sợ thấy quý phi nương nương thì sẽ coi nương nương là tiên tử mất thôi.
Thanh Vy quay ngoắt lại nhìn, hóa ra là Mục tài nhân.
Mục tài nhân là đại tiểu thư nhà họ Mục, Mục Nhã Tịnh.
Thanh Vy mỉm cười, nhưng rõ là nụ cười không đạt tới đáy mắt:
- Tần thiếp thỉnh an Mục tài nhân.
Nguyệt Tâm Vũ ở bên kia cũng quy củ thỉnh an.
Dù sao người ta cũng là Chính lục phẩm, mình chỉ là Chính Bát phẩm, lấy đâu ra bản lĩnh không thỉnh an đó chứ.
Mục Nhã Tịnh điểm đạm cho miễn lễ, Thanh Vy đang định nói gì đó nhưng lại bị Nguyệt Tâm Vũ cướp lời:
- Mục tỷ tỷ nói vậy là sai rồi.
Cho dù bản thân có tự kiêu đi chẳng nữa\, còn hơn những người đến tận bây giờ vẫn chưa từng tự kiêu.
Mục Nhã Tịnh nghe thế liền vò nát khăn tay, nhưng khuôn mặt vẫn mỉm cười hiền lành:
- Hai tiểu tiện nhân các ngươi! Dám chê ta xấu sao?
Thanh Vy nghe thế, nàng cũng hiểu ra vở kịch của Nguyệt Tâm Vũ.
Nàng lập tức bày ra khuôn mặt ngây vô (số) tội:
- Tỷ tỷ nói vậy là sao? Bọn muội nào có nhắc Mục tỷ tỷ.
- Đúng vậy.
Chẳng lẽ tỷ tỷ tự thấy bản thân xấu xí sao? - Nguyệt Tâm Vũ cong môi cười mỉa mai.
Mục Nhã Tịnh tức tới gân nổi đầy mặt.
Nàng ta chẳng biết phải nói gì, móng tay dài được chăm chút cẩn thận nay cặm phập vào lòng bàn tay, máu rỉ ra.
Nguyệt Tâm Vũ nắm tay Thanh Vy, nở nụ cười xinh đẹp:
- Mục tài nhân\, tần thiếp cùng thải nữ muội muội đi trước.
Cung tiễn tài nhân.
- Cung tiễn tài nhân.
Thanh Vy ùng Nguyệt Tâm Vũ hành lễ rồi quay gót đi thẳng tới Từ Ninh cung thỉnh an Thái hậu.
Hôm nay cũng vừa vặn là ngày 15 hàng tháng mà..