Trong phòng khách, một nhà Mục Thiên Vũ vui cười hớn hở ăn cơm tối, thế nhưng Mục Thiên Vũ có vẻ đang suy tư, vừa ăn cơm vừa suy nghĩ kiếm được Yêu thú tinh huyết để ngâm cơ thể.
- Nào Vũ nhi! Ăn nhiều một chút!
Mẫu thân Diệp Tuyết gắp cho Mục Thiên Vũ miếng thịt nướng, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Một bên phụ thân Mục Quảng đang thổi phồng sự tình săn yêu thú ngày hôm nay:
- Vũ nhi, ngày hôm nay cha đánh chết một con mãnh hổ, đội trưởng nói rồi, ngày mai đưa tới cho ta tấm da hổ, để mẹ ngươi làm cho một chiếc áo choàng mùa đông.
Mục Quảng cười ha ha nói.
- Cha, con không muốn áo da hổ, có thể mỗi ngày cho con một thùng yêu thú tinh huyết không?
Diệp Thiên ánh mắt sáng lên, có chút mong đợi hỏi, hắn cũng chỉ có thể cầu viện cha, dù sao cha hắn cũng là một cao thủ Luyện thể cảnh tầng bảy trong Săn thú đoàn, kiếm chút thú huyết hẳn là không vấn đề.
- Ngươi muốn dùng yêu thú tinh tăng cường thân thể?
Mục Quảng nghe vậy nhìn về phía Mục Thiên Vũ hỏi.
Một bên Lâm Mai sắc mặt buồn bã than thở:
- Đây cũng có thể xem là một biện pháp, một ít người Linh mạch yếu kém, tu vi chậm chạp tăng tiến, có thể thông qua hấp thu Yêu thú tinh huyết tăng cường thân thể. Vũ nhi nếu không thể trở thành võ giả thì để nó tăng cường thân thể vậy, so ra cũng không yếu kém bao nhiêu.
- Được! Cha đáp ứng ngươi, ngày mai sẽ chuẩn bị cho ngươi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, chỉ cần cha còn sống sót thì mỗi ngày đều cho ngươi có đủ yêu thú tinh huyết!
Mục Quảng lớn tiếng nói.
- Cha!
Mục Thiên Vũ đôi mắt hồng hồng ướt át, lời nào cũng không nói lên được, chỉ mang trong mình một ý chí kiên định gắt gao giữ lại trong lòng.
“Ta nhất định phải trở thành võ giả mạnh mẽ nhất, cho cha mẹ cuộc sống sung sướng bình nhất, không để cho cha mẹ phủ khổ cực như bây giờ nữa.”
.....
Sáng sớm hôm sau, người dân Mục gia thôn còn chưa thức dậy. Mục Thiên Vũ tìm đến thác nước quen thuộc.
Nước thác vẫn còn mang theo hơi lạnh của sương sớm, hơn nữa nước từ trên độ cao trăm mét trút xuống dưới, lực đạo của nó không dưới ngàn cân!
Ở dưới thác nước xuất hiện vài tảng đá mặt bằng phẳng nhô lên, hẳn là do Bắc lão cố tình làm ra, chuyên làm chỗ cho Mục Thiên Vũ tu luyện dưới thác nước, nếu không bao năm qua nước trút xuống như vậy thì khối đá đã mòn hết rồi. Trên mặt hồ nước dưới chân thác còn sương lạnh lượn lờ.
- Lực đánh thật lớn!
Mục Thiên Vũ vừa bước lên tảng đá nhưng lại cảm giác không thể vững nổi, tuy rằng hắn đã cố tình lựa chọn chỗ dòng nước nhỏ nhất nhưng mà nước ở thác này đánh xuống rất nặng, khiến cho Mục Thiên Vũ gần như không thể thẳng lưng được.
- Phịch!
Hai chân xoạc rộng, hạ người xuống theo thế trung bình tấn ổn định thân thể, lực nước gần ngàn cân trút lên vai hắn đau đớn giống như là bị búa tạ nện từng nhát một. Hơn nữa nước này lạnh vô cùng, bởi vì dòng nước trút xuống quá nhanh cho nên nhiệt độ hạ thấp, cả cơ thể cảm giác được hàn khí không ngừng xâm nhập cốt tủy, giống như kim châm cực kỳ đau đớn.
- Bịch!
Không đầy một phút, Mục Thiên Vũ bị thác nước đẩy văng xuống hồ. Vất vả bò lên bờ, hổn hển thở vài hơi. Hắn lại nghiến răng ken két gào lên:
- Không! Ta không thể bỏ cuộc. Tiếp tục.
“Bịch”
- Tiếp tục
“Bịch”
- Tiếp tục
Một lần lại một lần ngã xuống, đến tận cuối buổi chiều Mục Thiên Vũ đã trụ được dưới thác một phút rưỡi, đây là cực hạn của hắn rồi.
Nhìn lại bản thân vai hắn đã sưng vù, da thịt rách ra tứa máu, đầu tóc rối mù, khuôn mặt xanh lét không còn giọt máu, không khỏi cười khổ lẩm bẩm:
- Hôm nay đến đây thôi! Ngày mai lại tiếp tục.
....
Lê tấm thân mệt mỏi về đến nhà thì trời đã tối om. Mẫu thân Diếp Tuyết nhìn thấy con trai bộ dáng thê thảm như vậy về nhà, nước mắt lưng tròng, nhỏ giọng ai oán:
- Vũ nhi! Ngươi cần gì cực khổ như vậy, làm mẹ lo lắng muốn chết. Tưởng ngươi bị yêu thú ăn thịt mất rồi! Huhu! Hay là thôi đi, đời này để cha mẹ lo cho ngươi cũng được.
Nhìn bộ dáng lo lắng của mẫu thân, Mục Thiên Vũ cố nặn ra nụ cười:
- Mẹ không cần lo lắng, con qua thác nước luyện thể, con phải cố gắng sau này mới báo đáp cha mẹ được. Yêu thú tinh huyết cha mang về cho con chưa?
- Cha đổ vào bồn tắm cho ngươi rồi, mau mau vào ngâm đi.
Mục Quảng từ trong phòng đi ra, lắc lắc đầu nói. Nhìn con trai thê thảm, làm sao mà gã không đau lòng? Nhưng như vậy còn tốt hơn bộ dáng chán nản hai năm nay. Con người sợ nhất là không có ý chí tiến thủ, chỉ cần có mục đích tham vọng cộng thêm sự cố gắng, cho dù không thành võ giả mạnh mẽ thì cũng rèn luyện ra thực lực bảo vệ bản thân mình. Hắn cũng không thể bảo vệ cho Mục Thiên Vũ cả đời được.
- Cha! Cảm ơn cha!
Mục Thiên Vũ làm sao không hiểu tấm lòng cha mẹ, dù sao hắn cũng đã sống một đời người rồi. Cho dù trả giá nhiều hơn nữa, hắn cũng sẽ cố gắng, trả giá ngày hôm nay tương lai nhận được còn nhiều hơn nữa. Vì Võ mạch, vì cha mẹ, vì bản thân. Mục Thiên Vũ chỉ có thể đứng lên bước tiếp thôi.
“Kétttt”
Khép lại cửa gian phòng, Mục Thiên Vũ nhẹ nhàng mở nắp hộp thuốc Bắ lão đưa cho hắn. Đủ bốn mươi chín chai sứ sáng bóng, bịt chặt bằng nút màu đỏ.
Vừa mở nắp một bình dược ra, hương thơm ngào ngạt lan tỏa cả căn phòng.
Dược thủy vừa đổ vào bồn Yêu thú tinh huyết bỗng sôi lên dùng sục. Tạo thành dung dịch màu lục bắt mắt.
- Oa! Tưởng rằng rất nóng, không ngờ lại ấm áp dễ chịu như này. Thoải mái quá.
Cảm nhận từng tia từng tia dung dịch chui vào trong lỗ chân lông thẩm thấu khắp cơ thể. Mục Thiên Vũ không khỏi tên lên một tiếng.
Từng thớ thịt mệt mỏi chống chịu dưới thác nước một ngày, giờ đây như lũ quỷ khát máu tham lam hút lấy dung dịch thuốc cùng máu huyết như gặp thuốc tiên, làn da xây xát chảy máu cũng dần dẫn khép lại.
Chẳng biết qua bao lâu Mục Thiên Vũ đã dựa đầu vào thành bồn tắm ngủ mất, khoé miệng vẫn còn nhếch lên nụ cười sảng khoái.
Từng dòng từng dòng dung dịch thẩm thấu vào trong có thể hắn, mắt thường cũng có thể thấy được nước đang dần dần trong suốt.
Chẳng biết qua bao lâu, khi dòng dung dịch đã bị hấp thu hết sạch, trong từ làn da Mục Thiên Vũ bắt đầu bài tiết ra trừng đợt chất nhờn đen sì.
“Bộp! Bộp”
- Vũ nhi! Ngươi làm gì mà thúi quá vậy, không phải là ngủ mơ đi luôn ra giường đấy chứ?
Nghe tiếng mẫu thân gọi ngoài cửa, Mục Thiên Vũ giật mình tỉnh dậy, cả người hắn bán đầy chất đen hôi thối. Vội vàng là toáng lên:
- Mẹ! Không phải đâu, cho con xin một thùng nước.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, Mục Thiên Vũ mặt đỏ bừng bước ra khỏi cửa. Diệp Tuyết nhìn con trai hôm nay sinh long hoạt hổ cũng yên tâm phần nào. Da thịt bóng loáng, bắp thịt cũng nổi lên thấy rõ. Nàng còn tưởng rằng Mục Thiên Vũ thể chất đặc biệt ưa thích hấp thu máu huyết yêu thú.
....
Chạy đến bên thác nước thì mặt trời cũng vừa nhô lên. Mục Thiên Vũ lại tiếp tục công cuộc luyện thể của mình, hắn đã đề ra mỗi ngày chịu dưới thác nước thêm được nửa phút là hoàn thành viên mãn rồi.
Như vậy sau bốn mươi chín ngày vừa đủ hai mươi lăm phút đứng dưới thác nước theo yêu cầu của Bắc lão.
Ngày qua ngày, Mục Thiên Vũ dường như đã dần dần thích ứng với huấn luyện cực khổ này, thậm chí còn có phần ưa thích.
Nhìn thấy thân thể ngày càng mạnh mẽ rắn chắc, hắn không khỏi cười thầm. Cho dù không thể trở thành võ giả, sau này mỗi ngày đều rèn luyện như này, hắn cũng tự tin đủ thực lực đi ngang trong Mục gia thôn.
Mỗi ngày đến giờ Ngọ, ăn một chút gì đó rồi lại bắt đầu rèn luyện, sau hai mươi ngày hắn đã có thể đứng dưới thác nước đánh quyền. Tối về lại ngân dung dịch thú huyết cũng dược thuỷ.
Sau ba mươi ngày, vừa đánh quyền vừa áp dụng bộ pháp qua lại dưới thác nước.