Đợi Tử Huyên ngủ say, Thẩm Nhược Ly nhẹ nhàng thay y phục chỉnh tề, từ từ khép cửa đi ra ngoài.
Nhẹ nhàng đi trên đường đá êm dịu, cảm nhận được yên tĩnh và tốt lành, tâm trạng Thẩm Nhược Ly thoáng bình tĩnh đi rất nhiều. Người ở ngoài nhìn vào nàng thì cho rằng nàng dũng cảm lại chấp nhất nhưng đó chỉ là biểu hiện giả dối, sự nguỵ trang khá hoàn mỹ của nàng mà thôi, thế nên nàng không cho phép chính mình tổn thương.
Ở hiện đại, nàng là minh tinh trong làng giải trí, chạm tay có thể bỏng, mà vốn dĩ người nổi tiếng thì thị phi cũng rất nhiều, kèm theo đó còn có những lời đồn vô nhãm nhí và ác ý, bôi nhọ cùng hãm hại. Bất quá, những điều đó đã tạo thành thói quen của nàng, làm nàng học được cách dùng nguỵ trang củng cố đến mức tránh ình bị tổn thương.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, lúc một mình một người, nàng không nghĩ như vậy, rất mệt mỏi. Chỉ nghĩ là đem tâm sự của mình phát tiết đi ra ngoài cho thật sảng khoái.
Thẩm Nhược Ly từ từ đi dọc theo đường đá phía trước, nàng không rõ địa hình nơi này lắm, cho nên cũng không biết là nên đi đến nơi nào, chỉ có thể dựa theo tâm ý của bản thân cùng cước bộ, đi một bước tính một bước.
Khi Thẩm Nhược Ly đi ngang qua cái ao yên tĩnh kia liền bất giác dừng cước bộ. Trong ao, nhìn tới lá sen phía xa, nơi đó toả ra một mùi hoa thơm ngát, thì ra hoa sen đang từ từ nở rộ.
Có điều, những thứ này cũng không tính là cái gì, càng làm cho cảnh đẹp ý vui đó chính là đám đom đóm lượn vòng trên ao, phát ra đóm nhỏ ánh sáng li ti, mông lung huyền ảo nhưng tuyệt đẹp.
Không biết Hách Xuyên Duyệt rời nhà bao lâu, nàng nhớ tới người nhà và bạn bè. Nhất là còn xuyên qua đến nơi này, nhiều lần bị người đả kích với chèn ép. Trong lúc nhất thời, Thẩm Nhược Ly có chút ảm đạm, cảm thấy đau khổ, hốc mắt dần dần ươn ướt.
Nhìn lên bầu trời, ánh trăng sáng trong, Thẩm Nhược Ly tâm tình càng thêm chua xót, bèn nhỏ giọng cất tiếng hát:
“Chàng thấy hay không thấy thiếp,
Thiếp ở nơi này không buồn không vui.
Chàng nhớ hay không nhớ thiếp,
Tình là nơi này không đến không đi.
Chàng yêu hay không yêu thiếp,
Yêu là nơi này không tăng không giảm.
Chàng theo hay không theo thiếp,
Tay của thiếp ở trong tay chàng không buông không vứt.
Đến trong lòng thiếp,
Hay để cho thiếp tiến nhập lòng chàng.
Im lặng yêu nhau, im lặng hân hoan.”
“Cô nương hát rất hay.” Đang lúc Thẩm Nhược Ly thất thần, trong khoảnh khắc đó, chợt tay áo một nam tử tuấn dật phất phới trước mặt Thẩm Nhược Ly, “ba” một tiếng, khép lại chiết phiến trong tay, giống như U Linh hiện hồn.
Thẩm Nhược Ly ung dung thản nhiên nhìn nam tử trước mắt, trong lòng thầm than: thật là một nam tử tuấn dật tiêu sái. Ánh mắt hơi hơi đảo qua một lượt, liền đem dung mạo khí chất nam tử sờ soạng sơ qua.
Chỉ thấy thân hình hắn nghiêm nghị, mày kiếm môi mỏng. Một đôi ánh mắt lộ ra vẻ cơ trí, lạnh lùng, hai hàng lông mi cong vút như bàn chải quét nước sơn. Hắn lộng lẫy quý phái mà phóng khoáng, y phục kèm theo miếng ngọc bội thượng đẳng đeo bên hông kia làm cho người ta vừa thấy liền biết người này có thân phận rất cao quý.
“Cô nương, xem ra tâm tình dường như không tốt cho lắm, song, tâm tình hôm nay của ta cũng không tốt cho lắm.” Nam tử hơi nhíu mắt hướng tới Thẩm Nhược Ly thở dài nói.
“Nàng là Thẩm Nhược Ly.” Nhìn thẳng, chống lại ánh mắt đối phương, đôi mắt đen láy trong suốt, nam tử mở miệng hỏi.
“À ha, tiểu mỹ nhân, bổn vương quên giới thiệu cho nàng biết.” Nam tử lỗ mảng dùng ngọc phiến nâng cằm Thẩm Nhược Ly, chăm chú nhìn đôi mắt của nàng, chợt nói: “Bổn vương chính là Tam hoàng tử Tiêu Tẩm Phong.”
Tiêu Tẩm Phong, lúc lâu sau Thẩm Nhược Ly hít một hơi thật sâu, trí óc nhanh chóng xoay tròn tìm tòi tin tức về hắn. Nghe nói, Tiêu Tẩm Phong chính là hoàng tử mà Hoàng Thượng và Hoàng Hậu sủng ái nhất, hắn cũng là Tam Hiền Vương trong cảm nhận của mọi người, tính tình hiền hoà khiêm tốn, được dân chúng kính yêu.
Nhưng mà thì sao, một Vương gia tuấn dật tiêu sái vì sao lại có phiền não chứ? Thật sự là không nghĩ ra, cũng không dư hơi đi nghĩ nhiều