Đế Vương Kiếp Xấu Phi Cũng Khuynh Thành


Bởi vì, nếu nàng đã đáp ứng giúp cái tên Tiểu Tẩm Thần kia đoạt được ngôi vị Hoàng Đế thì về sau nhất định sẽ cùng hắn là địch, cho nên, tốt nhất là không nên có giao tình gì với hắn để tránh phiền toái sau này.
Có điều, Thẩm Nhược Ly lại cảm thấy lòng chua xót, đường đường là Tam hoàng tử Tiêu Minh Quốc, biểu hiện ra ngoài là hưởng hết vinh sủng từ phụ hoàng, được phong làm thái tử, nhưng thật ra mặt sau lại bị chính Hoàng Thượng bài xích và ám toán.
Đây là cỡ nào bi ai, nghĩ đến điều này, Thẩm Nhược Ly có chút đồng tình với hắn. Một hoàng tử anh tuấn lỗi lạc như thế vì cái gì phải rơi vào kết cục thê thảm như vậy.
Nếu không phải từng có giao ước với mẫu thân, tuyên thề độc. Thẩm Nhược Ly thật sự sẽ không nhịn được mà nói ra tình hình thực tế cho hắn biết. Nàng thật sự có chút không muốn giúp cái tên lãnh huyết vô tình, khát máu Tiêu Tẩm Thần kia đoạt được đế vị.
Thẩm Nhược Ly lo lắng ý chí mình sẽ dao động vì thế mở miệng từ chối nói: “Vương gia, sắc trời đã không còn sớm lắm, nô tỳ cần phải trở về, Vương gia, xin cáo lui.”
“Khoan, bổn vương thấy nàng âm thầm nén đau trong lòng, ban đêm ra ngoài hẳn là tìm một nơi an tĩnh thanh thản để xoa dịu một chút.” Tiêu Tẩm Phong thấy Thẩm Nhược Ly muốn xoay người rời đi vì thế nhẹ nhàng bước lên chắn trước mặt nàng.
“Nàng chối từ, rời đi như vậy, chẳng lẽ trách tội bổn vương quấy rầy thanh tịnh của nàng.” Khoé môi Tiêu Tẩm Phong vẫn lộ vẻ tươi cười, con ngươi trong suốt hiền hoà chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Nhược Ly làm cho nàng rất dễ chịu, dần dần trên gương mặt xinh đẹp của nàng trở nên phiếm hồng, như bị đóa sen hồng bao phủ.
“Nô tỳ không dám, thỉnh Vương gia thứ tội.” Thẩm Nhược Ly vội vàng cúi người hành lễ nhận tội.
Theo lý mà nói thân phận nàng là Vương phi, không cần hành lễ như vậy, nhưng mà Thẩm Nhược Ly sợ Tiêu Tẩm Phong sau khi biết thân phận sẽ giễu cợt chính mình, tân nương một mình trong phòng không chịu nổi cô độc, ra ngoài ban đêm. Vì thế liền giấu diếm thân phận lấy danh phận một tiểu cung tỳ nho nhỏ.
“Nếu như không dám, vậy liền lưu lại.” Tiêu Tẩm Phong nhíu mi, nhìn chằm chằm Thẩm Nhược Ly không tha.
“Bổn vương cũng như nàng, cùng là người có nỗi khổ trong lòng, chỉ là muốn tìm một người xa lạ tâm sự thoải mái mà thôi.”
Ánh trăng đem con ngươi Tiêu Tẩm Phong mạ lên một tầng sáng, nhưng cũng chỉ là ánh sáng ảm đạm, thương tâm cùng bất đắc dĩ. Thấy hắn trong lòng buồn khổ, Thẩm Nhược Ly nếu còn kiên quyết rời đi, sợ hắn bị đau khổ quấy rầy sẽ làm lớn chuyện hơn, đành phải bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng.
“Thứ cho nô tỳ cả gan, xin hỏi chuyện gì làm Vương gia đau lòng.”
“Ha ha, nàng đúng thật là người có đủ gan dạ, bổn vương còn chưa có hỏi nàng vì sao thương tâm, nàng đã hỏi trước bổn vương.” Tiêu Tẩm Phong mở chiết phiến ra, cười ‘haha’ một tiếng thật to.
“Thật là một nữ nhi thú vị, hay là để ta đoán điều làm nàng bi thương trước đi.”
“Được, vậy nô tỳ với Vương gia đánh đố đi. Nếu Vương gia không đoán trúng tâm sự của nô tỳ, thì Vương gia phải đem vết thương trong lòng người nói cho nô tỳ biết.”
Thẩm Nhược Ly thấy dáng vẻ Tiêu Tẩm Phong sảng khoái vui cười, uất ức trong lòng liền không cánh mà bay, vì thế vỗ tay hoan nghênh ý nghĩ đánh đố và thêm một chút ý tứ.
Đêm nay để cho nàng lấy một thân phận khác cùng với một nam tử xa lạ mà mở rộng cửa lòng, sảng khoái mà tâm sự đi. Qua đêm nay, ngày mai bọn họ sẽ tự trở lại ví trí của mình, sau đó việc gì cũng chưa từng phát sinh.
“Được, đến lúc đó thua cũng không nên chơi xấu, haha.” Tiêu Tẩm Phong vung chiết phiến, tin tưởng mười phần hướng về phía Thẩm Nhược Ly cười nói


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui