“Tạ Hoàng hậu nương nương.” Thẩm Nhược Ly cúi người dập đầu tạ ơn, sau đó liền chậm rãi đứng lên, còn chưa kịp đứng vững thì giọng nói uy nghiêm kia lại lần nữa vang lên.
“Nhược Ly, sao ngươi lại một mình đến thỉnh an bổn cung, Vương gia nhà ngươi đâu?”
Thanh âm vẫn ôn hoà như trước nhưng nghe vào trong tai Thẩm Nhược Ly lại có thâm ý khác. Nàng khẽ cười, ánh mắt chợt loé, nhẹ nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, Vương gia hôm qua uống hơi quá chén, giờ này chắc là đang trên đường tới đây. Vì không thể mất cấp bậc lễ nghĩa, nên thiếp thân liền tự ý tới thỉnh an người trước.”
Không lúng túng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thanh âm lo lắng ân cần không chê vào đâu được. Tô Như Nhã nhìn nữ tử trước mắt tuy không xinh đẹp nhưng không đánh mất đi vẻ thanh nhã, trong mắt tràn đầy ưa thích, vì thế gật nhẹ đầu cười khẽ.
Ở mặt ngoài, Tô Như Nhã tuỳ ý ra vẻ quan tâm Tiêu Tẩm Thần một chút, nhưng dụng ý chân chính là ra đề khó cho Thẩm Nhược Ly, nàng muốn thử xem Ngũ vương phi này có phải thấp hèn và vô dụng hay không.
Nhưng kết quả lại làm cho nàng rất là ngoài ý muốn, Thẩm Nhược Ly không có oán giận, cũng không có khóc sướt mướt, ngược lại khắp nơi bảo vệ Tiêu Tẩm Thần hết sức thoả đáng, làm cho người ta hết sức khiếp sợ, không thể không nhìn với cặp mắt khác xưa.
Theo như Tô Như Nhã được biết, đêm đó Tiêu Tẩm Thần không có đến tân phòng của nàng mà là cùng tỷ tỷ của nàng trải qua một đêm đẹp. Cho nên vừa rồi nàng cố ý hỏi như thế, mục đích là muốn nhìn xem nữ tử mà Hoàng thượng tự mình hạ chỉ tứ hôn có tài đức gì!
Theo lý phải là nàng hướng mình than trách Tiêu Tẩm Thần lạnh nhạt với nàng hoặc là khóc sướt mướt kể lể mình rất tủi thân. Nhưng nàng lại khéo léo đem những thứ đó giấu đi, làm cho người ta không tìm ra chỗ công kích, đành phải buông tha đề tài này.
“Hoàng hậu nương nương, mời dùng trà, hi vọng nương nương vĩnh viễn trường thọ, luôn luôn vui vẻ.” Thẩm Nhược Ly tiếp nhận chén trà từ thị nữ bên cạnh, thật cẩn thận bưng đến trước mặt Tô Như Nhã, làm hành động kính trà.
Thấy Tô Như Nhã vẫn còn suy nghĩ sâu xa chưa hoàn hồn, thế là Hồng Tụ nhẹ nhàng đem chén trà đến trước mặt Tô Như Nhã, nhỏ giọng nói: “Nương nương, Ngũ vương phi kính trà.”
“Hài tử ngoan, về sau cứ như Thần nhi gọi ta là mẫu hậu cũng được. Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, xưng hô nghe rất xa lạ.” Tô Như Nhã nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, vẻ mặt đầy ý cười nhìn Thẩm Nhược Ly trước mắt không còn lâm vào trầm tư.
Đêm tân hôn, chịu lạnh trong phòng, nàng đối mặt với vấn đề của bản thân lẽ ra phải hoảng hốt lo sợ mới đúng, nhưng nàng lại bình tĩnh đến chính mình còn phải âm thầm bội phục. Này chỉ có thể nói nàng bụng dạ khó lường, hoặc là nàng căn bản không sao cả, bởi vì nàng không thương Thần nhi.
“Ly nhi, mẫu hậu nghe nói Thần nhi và tỷ tỷ ngươi là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã rất yêu nhau. Mà Hoàng thượng lại đem ngươi tứ hôn cho hắn, cho nên Thần nhi đối với ngươi có nhiều hiểu lầm, nếu ngươi bị uỷ khuất gì cứ việc nói ẫu hậu, mẫu hậu sẽ thay ngươi làm chủ.”
“Mẫu hậu, thực ra Vương gia đối với thần thiếp tốt lắm, chỉ là nhất thời nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Hoàng thượng lại hạ chỉ tứ hôn. Song, sau đại hôn, thần thiếp nghĩ Vương gia sẽ hiểu được ý Hoàng thượng, còn thần thiếp cũng sẽ tận lực làm tốt hết thảy để cho Vương gia vừa lòng.”
Thẩm Nhược Ly mỉm cười nhìn Tô Như Nhã giả bộ hiền lành kia, trong lòng không khỏi cảm thán nói: trong hoàng cung này, nữ nhân đúng là thích trong bông có kim. Ở mặt ngoài là quan tâm an ủi, nhưng thực ra sau lưng không biết mưu tính gì, thật làm cho người ta khó hiểu