Những việc chỉ huy đồng án bây giờ hầu như là do An Trúc đứng ra chỉ đạo, hoàng thượng buổi sáng lâm triều, buổi chiều thúc ngựa ra biên cương xem nàng ấy làm việc.
Trong ánh nắng ban trưa, An Trúc ngày càng đen đi, có vẻ như sắp thành cục than nhỏ.
Cảnh Tịch cũng không khá khẩm gì hơn, đôi khi hai người lại nhìn nhau rồi tự bật cười xấu hổ.
- Nàng mệt chứ?- Cảnh Tịch gìm cương lại, nhảy xuống ngựa nhìn An Trúc.
Thấy hoàng thượng tới, khóe miệng của An Trúc liền nhoẻn lên, cười thật tươi: - Hoàng thượng, nàng đến làm gì? Thiếp đã bảo là hôm nay nàng cứ nghỉ ngơi đi.
- Ta đến làm cùng nàng, chẳng mấy chốc bọn họ quen việc- Cảnh Tịch đem một bầu nước từ trên hông, tháo xuống, ban nãy nàng dặn ngự thiện phòng nấu cho An Trúc một ít nước mát.
Nàng ẩn ẩn thấy trên mặt Trúc Nhi của nàng nổi mụn, chắc là ăn uống không tốt.
An Trúc lúc này đây có giống như Hiền phi? Mặt nàng lấm lem bụi đất nhận lấy bầu nước, tu ừng ực một ngụm thì phát hiện là nước mát chứ không phải nước lã, liền hỏi: - Này là nước mát sao?
- Phải, coi nàng kìa!- Cảnh Tịch lấy tay áo lau đi vết nước trên miệng nàng, còn cẩn thận lấy khăn tay đổ một ít nước lã vào, rồi chùi đi bụi bẩn trên má nàng ấy.
– Nếu đã xong thì cùng về hoàng cung thôi, nàng ốm đi nhiều rồi.
- Thiếp nghĩ là ba ngày nữa là xong.
Hai nàng bắt tay cải tạo ruộng đất từ mùa xuân, giờ đã là mùa hạ, sắp chuyển sang thu.
Đất có vẻ khá hơn một chút rồi, nhưng chung quy hư năm dài tháng rộng, nói chữa liền cũng không chữa liền kịp.
- Vậy thì ta ở đây với nàng, ba ngày nữa ta cùng nàng về.
- Như vậy sao được, không có nàng ai lâm triều? Ai giải quyết công sự?- An Trúc suýt chút nữa là sặc nước, ho khù khụ nói.
Triều đình cả năm nay cơ bản đã vào khuôn phép, không cần lúc nào cũng lâm triều từ lâu, mà nạn dân không có, không có chiến sự, thuế má giảm xuống.
Cũng chẳng còn tiếng nói bức xúc nào ở trong dân chúng, đất nước an hòa, theo Cảnh Tịch biết, đất nước này cũng chẳng có gì xào xáo gì lớn.
Thế nên nàng càng có thời gian rảnh, giải quyết xong chính sự liền đi kiếm An Trúc.
Nếu cải cách được ruộng đất, trồng được nhiều lương thực hơn thì Cảnh quốc thịnh cường chẳng sợ nước nào nữa.
- Trẫm nói được là được.
Nhược Vân ở bên cạnh che ô cho hai người, chiếc ô rộng rãi che cho cả ba người khỏi nắng nóng.
Nhược Thủy cũng che ô cho hai người, mặt mày nhăn nhó như khỉ ăn ớt.
Ánh Tuyết cũng theo phụ An Trúc, ngày xưa ở Tô gia, Ánh Tuyết là tay chân đắc lực của ngũ nương và nhị nương.
Trong Tô gia, ngũ nương lo việc lương thực, mà An Trúc lại thân với ngũ nương nhất, nàng đương nhiên cũng có rất nhiều kiến thức về nông nghiệp.
Ánh Tuyết năm mười tuổi bán thân chôn cha, ngũ nương Bính Đình cùng tam nương Nam Cung Uyển thấy nàng tội nghiệp quá liền mua về, đem việc giao bớt cho nàng làm.
Tiểu Ánh Tuyết rất thích học theo Tô đại phu nhân, ngay cả trang phục, cách ăn nói, tính nàng đoan trang hiền thục.
Nếu không có sự xuất hiện của Cảnh Tịch chắc là Ánh Tuyết sẽ được Tô đại phu nhân Tô Huệ thu vào nhà làm thê tử của An Trúc.
Đại nương thật sự yêu mến Ánh Tuyết.
Ánh nắng dù cho có gần tàn hạ vẫn rất oi và gay gắt, Ánh Tuyết chỉ huy mọi người bón lót cho đất.
Ngay cả Cảnh Tịch cũng không biết các nàng bón thứ gì xuống đất, chỉ biết như vậy.
An Trúc hơi đỏ mặt, mọi hôm nắng nóng nàng sẽ chẳng ra ngoài nhiều, vì tính nàng rất dễ bị tăng thân nhiệt, ngất xỉu.
Thấy mình sắp chịu không nổi liền hướng Cảnh Tịch nói:
- Thiếp về lều nhé?
- Nàng đi đi, để ta nhìn bọn họ một chút sẽ vào theo-Cảnh Tịch mỉm cười, chợt thấy mặt An Trúc đỏ au, lo lắng hỏi - Sao mặt nàng đỏ vậy? Nàng không khỏe à?
- Có một chút..-An Trúc hơi thều thào, nàng thật sự không thể nói nổi với Cảnh Tịch nữa, nếu đứng dưới con nắng này thêm một khắc, nàng sẽ ngất mất.
- Nhược Thủy, ngươi mau vào cung gọi Khả Thanh ra đây đi- Nói rồi Cảnh Tịch mau mắn bế An Trúc lên, đi về lều.
Quả thật là ngất đi trên tay Cảnh Tịch, nàng xót xa ôm vào lòng, Nhược Vân theo sau che dù cho chủ tử, lòng cũng hơi xót xa.
Trên đường đi An Trúc nhu thuận dựa vào lòng Cảnh Tịch, một chút khí lực cũng không có, hoàn toàn thả lỏng người nằm trong vòng tay ái nhân.
Khóe mắt hay mang ý tình, nụ cười luôn luôn tươi sáng của nàng như sương khói bay mất dạng, Cảnh Tịch bây giờ chẳng còn lo lắng gì hơn, gắt gao ôm chặt nàng, tiến vào trong lều.
- Nhược Vân, mau, mang cho ta một thau nước.
Trời đất, trong lều thế nào lại không có băng, ta chẳng phải kêu Lăng nhân mang băng đến đây sao?-Cảnh Tịch hạ An Trúc xuống giường, lo lắng như lửa đốt không thể nào dập, nàng thấy Lộ Kiều hạ nhân của An Trúc, không hiểu tại sao lại quát nạt nàng ấy: - Mau lên đem hai khối băng đến đây, các ngươi không thể chu toàn, có tư cách gì mà hầu hạ cho nàng ấy nữa.
Biếm thành nha hoàn tam đẳng!
- Đừng..-An Trúc trong mơ màng nói, nàng cũng chẳng muốn hoàng thượng trách cứ nha hoàn của mình làm gì.
Nha đầu Lộ Kiều vốn chẳng phải người bất cẩn, cho dù hoàng thượng trách phạt nàng cũng chẳng quỳ gối khóc lóc xin tha, chỉ chăm chăm chạy ra ngoài phân phó người có thể phi ngựa nhanh nhất về cung lấy khối băng đến giảm nhiệt độ lều cho Hiền phi.
Trong lều ầm ĩ tiếng quát mắng, Nhược Vân đi thong dong ra ngoài lấy một thau nước rồi vén rèm tiếng vào trong, Cảnh Tịch định mắng nàng, nhưng nhìn lại là Nhược Vân nên thôi.
Nhận lấy thau nước rồi phân phó hạ nhân ra ngoài hết.
Lộ Kiều không đi ra ngoài, nàng lục lọi trong tủ một bộ y phục mỏng, đưa lên cho Cảnh Tịch rồi mới ra ngoài.
Sau khi giận dữ, Cảnh Tịch phát hiện nha hoàn của An Trúc cũng rất quy củ.
- Ngoan, ta giúp nàng cởi y phục- Cảnh Tịch tháo y phục của An Trúc ra, ném dưới đất, trước hết giúp nàng hạ thân nhiệt.
Nàng nhún chiếc khăn dày vào nước, vắt khô rồi giúp An Trúc lau mình.
An Trúc cảm thấy mát mẻ thì mỉm cười, nói thều thào: - Thiếp không sao cả.
- Sao lại không sao, chiều nay theo ta về cung, nàng đừng hòng gạt ta nữa- Cảnh Tịch giúp nàng lau gót sen mềm mại, đang lau thì nha đầu Khả Thanh vén cửa bước vào, Cảnh Tịch liền lấy chăn che lại cho An Trúc.
- Trẫm chưa chuẩn cho vào, ngươi đã vào, có tin trẫm đem ngươi ra xử tội không?
Nhưng tốc độ của Khả Thanh thật nhanh, Cảnh Tịch còn chưa lau xong cho An Trúc Khả Thanh đã tới rồi.
Cảnh Tịch không biết rằng Khả Thanh cũng đang trên đường tới kiếm Ánh Tuyết, chiều nào cũng vậy, đến sớm về sớm.
- Ây da..
Thật là..- Khả Thanh khinh miệt tiến vào bên trong, nhìn một lúc thì phát hiện ra An Trúc đang xích lõa nằm trong chăn, thấy Khả Thanh liền ngại ngùng che chăn cao hơn, đôi má vốn không biết do bệnh mà đỏ, hay là do ngại quá mà đỏ.
Sau khi bắt mạch, Khả Thanh chỉ thong dong nói: - Nàng bị trúng nóng, hạ thân nhiệt xuống là ổn.
- Ta đem ngươi đến đây chỉ để nói vậy? Ngươi không nói ta cũng biết? Mau giúp nàng sắc thuốc đi!- Cảnh Tịch không khoan nhượng đem Khả Thanh ném ra bên ngoài lều, Khả Thanh bĩu môi, bắt đầu nhóm lửa lên định nấu thuốc cho Hiền phi.
Ánh Tuyết đi lại gần nàng, nho nhỏ hỏi rằng: - An Tr..
Hiền phi ra sao rồi?
- Nàng sắp chết rồi- Khả Thanh đưa tay lên cổ, làm động tác chặt đầu.
- Ngươi..!- Ánh Tuyết tức giận, định mắng nàng ấy, khóe mắt bắt đầu phiếm hồng sắp rơi lệ.
Ban nãy An Trúc bệnh nàng đã lo lắm rồi, còn gặp người hay đùa giỡn như nàng ấy.
Rốt cuộc không kiềm được mà rơi lệ.
Khả Thanh vốn không muốn chọc Ánh Tuyết khóc, liền luống cuống chùi tay vào vạt áo cho sạch, sau đó vụng về lau đi nước mắt trên má nàng: - Không có, Hiền phi chỉ bị say nắng thôi, đã ổn rồi.
Đừng khóc.
- Vâng.
Đa tạ ngươi.
Nói rồi, Ánh Tuyết quay lưng đi.
Nha đầu Vĩnh Ý cũng mau mắn thúc ngựa đến, nhưng quan binh ở ngoài lều chặn lại không cho vào.
Cảnh Tịch cũng chẳng muốn ai thấy cảnh xuân trong này, mặc dù An Trúc bệnh, nhưng nàng vẫn thập phần chiêu nhân, chỉ mình nàng được thấy, người khác, ai nàng cũng không chuẩn cho thấy.
Rốt cuộc là các nàng về sớm trước ba ngày, việc giao lại cho Ánh Tuyết cùng Vĩnh Ý làm.