Có thể nói, sau hôm đó Cảnh Tịch dứt khoát đem nữ nhân cứng đầu An Trúc về cung, mọi việc đều giao phó lại cho Ánh Tuyết và Vĩnh Ý.
Một năm họ cải tạo đất cho dù có nhanh thì cũng như muối bỏ bể, muốn dứt khoát tránh khỏi cảnh lệ thuộc lương thực, Cảnh Tịch phải cải tạo tối đa đất có thể canh tác.
Mặt khác, đất nước nàng giỏi nhất là chế tác, rèn kiếm, đúc đồng, về lưu lượng sản xuất, có thể nói Cảnh quốc không thua kém Nam quốc về mặt nào.
Nhưng, ai cũng biết Nam quốc từng ở giai đoạn mười năm trước đánh một trận pháo hoa mãn thiên, Cảnh quốc lại không giỏi thao lược, tối ngày bị đám người A Miêu của Thạnh Khương quốc quấy rối.
Khi nàng ra đời, thân phụ còn phải đem quân đi đánh Thạnh Khương, nếu nhân lực đầy đủ, lương thực đầy đủ, Thạnh Khương này nàng sẽ đem đánh cho tan tác.
Đối với Nam quốc phải hòa hoãn mới mong hòa bình.
- Nàng nghĩ gì thế?- An Trúc vùi đầu trong hõm cổ Cảnh Tịch, tay nàng ôm eo.
Nãy giờ cớ gì ái nhân cứ mặt ủ mày chau, nàng ở bên nói nho nhỏ kể nàng nghe một số chuyện nàng cũng không có nửa điểm tập trung.
Cảnh Tịch vuốt ve lưng An Trúc, thu lại thất thần của mình mỉm cười với nàng: - Trẫm nghĩ linh tinh về đất canh tác thôi.
Theo Cảnh Tịch biết, với tiến độ cải tạo này năm Cảnh Khang thứ bốn mươi mới hoàn thành.
Gấp gáp cũng không được gì, nếu hết lương thực thì lại sắp quân sang Nam quốc thu mua lương thực vậy.
Dù sao nữ nhân của nàng cũng là quận chúa yêu thích của Nam Cung Kiện.
Cho dù Nam Cung Kiện hắn có như cáo già trong cách trị quốc, hắn vẫn rất yêu thích chất nữ này.
- Không sao, hết thảy để ta giúp nàng- An Trúc mỉm cười, mùi hương nhàn nhạt trên người Cảnh Tịch như thuốc an thần dỗ nàng vào giấc ngủ.
Mới nói chuyện một lúc liền ngủ mất, Cảnh Tịch dìu nàng nằm xuống giường, đắp chăn lại cho nàng.
- Ngủ ngon, Trúc Nhi- Nàng vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán của An Trúc gọn lại, hôn lên trán nàng, nhẹ nhàng như một lời cảm ơn nàng mãi giấu trong lòng.
Nếu đưa chuyện ruộng đất này giao cho Cảnh Tịch, cho dù với kiến thức hiện đại của mình, Cảnh Tịch cũng chịu cảnh thúc thủ vô sách.
Cũng may nữ nhân tài giỏi này là thê tử của nàng, cũng may nàng ấy một lòng một dạ yêu thương nàng.
Cảnh Tịch mỉm cười, bước chân xuống giường, xỏ vào đôi hài thêu rồng thêu phượng đi ra bàn ngồi.
Nếu nàng ở trong giường động đậy, không chừng nữ nhân ngốc nghếch ấy sẽ tỉnh giấc.
Chỉ ngủ được một lúc, An Trúc đưa tay sang bên cạnh không thấy Cảnh Tịch liền chậm chạp mở mắt ra, tìm kiếm ái nhân của mình.
- Tịch-Giọng nàng vẫn còn thều thào, gọi Cảnh Tịch một tiếng.
Trong dàn thê tử của mình, cũng chỉ có mình nàng dám gọi thẳng nhũ danh.
- Nàng ngủ thêm một chút đi, ta ở đây- Cảnh Tịch đi lại gần giường ngồi xuống, nắm lấy tay nàng để nàng an ổn ngủ hơn.
An Trúc gật đầu, nhắm đôi mắt lại thiếp đi, có lẽ nàng đã mệt mỏi quá độ rồi.
Do mệt mỏi, An Trúc ngủ một giấc cho đến tận sáng hôm sau, Cảnh Tịch dậy sớm hơn, nàng nhìn An Trúc đang say ngủ trong lòng mình, âu yếm.
Buổi sáng, theo lệ nếu có Hiền phi ở cung thì các phi tần khác phải tới thỉnh an, mà An Trúc ngủ dậy trễ, Cảnh Tịch đem các nàng để ở ngoài đại sảnh, còn mình thì nằm trong phòng ngủ gọi An Trúc dậy.
- Dậy đi, nàng còn chưa ăn gì cả–Cảnh Tịch ôm lưng An Trúc, lôi lôi kéo kéo ép buộc nàng ấy phải ngồi dậy cùng nàng.
An Trúc lười biếng cứ như cọng rong biển phất phơ, hết nghiêng sang trái, rồi ngã sang phải.
Cảnh Tịch cảm thấy buồn cười, cố gắng ghì chặt nàng trong lòng mình, nhỏ giọng mắng:- Hiền phi còn không mau cho các muội muội thỉnh an, ở đây ngã lên ngã xuống.
- Thiếp mệt- An Trúc nói, đôi mắt cũng long lanh lên.
- Vậy trẫm kêu họ quay về, ngày mai tới thỉnh an.
Cảnh Tịch làm bộ đứng lên cho người ra ngoài kêu các nàng ấy về, An Trúc liền ngay lập tức đứng lên, nghiêm túc nói rằng: - Thiếp khỏe rồi.
Nếu mà An Trúc không dậy cho các nàng thỉnh an qua một cái, không chừng sẽ biến thành trò cười cho hậu cung.
Hoàng thượng biển thủ thời gian đáng lẽ nên là của quốc gia để dành cho Hiền phi, mà Hiền phi cùng hoàng thượng lăn lộn cả một ngày dài, sáng còn không dậy nổi.
Nói xem, có phải là một trò cười không?.
Khoe khoang được sủng ái không nói, còn có vẻ hại nước hại dân, An Trúc nhất quyết không muốn vậy.
Nha hoàn Lộ Kiều giúp nàng chọn một bộ trang phục thanh nhã, Lộ Tuyết giúp nàng pha nước tắm, mất hết nửa canh giờ nàng ấy mới xong.
Cảnh Tịch đỡ cây lược từ tay Lộ Tuyết, giúp nàng chải xuống những sợi tóc rối.
Cảnh Tịch cũng không búi tóc lên, chỉ hờ hững cột suối tóc mềm bằng sợi vải đỏ, đem tóc túm gọn lại rồi cài lên một cây trâm.
- Hoàng thượng cát tường, Hiền phi tỷ tỷ cát tường –Ngải Lệ Tư cùng Nhiễm Tâm, Lã Khuê Thư đồng thanh nói.
Ánh mắt của Ngải Lệ Tư phiếm hồng, có vẻ ngồi đợi đã ngủ gục không ít.
Nhiễm Tâm vẫn như vậy nhàn nhạt, chẳng có vẻ gấp, cũng chẳng có vẻ chờ đợi chán nản mỏi mệt.
Lã Khuê Thư thì không bàn tới, tiểu nha đầu đó ngủ đến mắt còn dính gỉ, thấy thỉnh an xong liền nôn nóng trở về cung của mình đánh một giấc.
Ngải Lệ Tư cùng Khuê Thư sánh bước trở về, trên đường về, Khuê Thư yêu cầu Lệ Tư cõng mình.
Ngải Lệ Tư dùng chất giọng khác biệt của mình, mắng rằng: - Nha đầu thối nhà ngươi, gần như vậy đi bộ là được rồi.
To xác như thế còn bắt ta cõng.
- Ngươi cõng ta, ta liền cho người một bảo bối này hay lắm- Lã Khuê Thư nắm tay áo Lệ Tư, ra hiệu nàng cuối xuống cho nàng leo lên lưng.
- Là bảo bối gì?- Ngải Lệ Tư nếu không phải bảo bối cực kì đặc biệt thì nàng cũng chẳng cõng, nàng cơ bản có thiếu gì, lên tới Mỹ Nhân, phải nói là tiền đồ vô hạn.
Khuê Thư mỉm cười lấy trong túi ra một hộp nhỏ, trong đó có loại hoa chỉ có xứ của Lệ Tư.
Bông hoa nhỏ nhỏ xanh biết nằm yên trong hộp, Lệ Tư thấy sóng mũi mình cay cay, ôm lấy hộp hoa trong ngực mình, nói: - Đa tạ..
đa tạ ngươi.
Lại, ta cõng ngươi về.
- Ai nha, thật là có phúc khí, hôm nay được Tư mỹ nhân cõng về- Khuê Thư đắc ý leo lên lưng Lệ Tư, mô phỏng động tác điều quân đánh trận, vui vui vẻ vẻ ra đến chỗ để kiệu.
Những bông hoa này cũng không phải do Khuê Thư chuẩn bị, là do cha nàng Lã thừa tướng đích thân chuẩn bị.
Khuê Thư còn nhỏ, chẳng cần để ý gì nhiều chỉ hi vọng Lệ Tư cõng mình chơi đùa, cũng giống như khi nàng ép Hiền phi trốn tìm cùng nàng, cũng chẳng có nhiều tâm cơ.
Tâm cơ, là của người lớn đặt lên người nàng.
Bên trong Nhất Phương cung, Nhiễm Tâm nắm lấy tay An Trúc, hỏi: - Con thấy trong người thế nào, mẫu thân con thật lo lắng, gửi thư đến cho Tâm di bảo rằng chăm sóc cho con.
Mà ta lại chẳng ra khỏi thành được.
Lúc này Cảnh Tịch cũng về điện Cần Khải làm việc, chỉ còn hai nữ nhân nàng nhỏ to tâm sự.
An Trúc vỗ lên mu bàn tay của Nhiễm Tâm, để nàng ấy bớt lo lắng cho nàng: - Con không sao, nghỉ một hai ngày sẽ khỏe lại thôi.
- Không sao là tốt, mốt đừng việc gì cũng mang vào người- Nhiễm Tâm dặn dò, cả cuộc sống còn bao nhiêu người thân thuộc yêu thương nàng? Chỉ còn tỷ tỷ Cảnh Huân và chất nữ của nàng An Trúc, nếu không có hai nàng, nàng không biết mình sẽ trải qua hai mươi năm tàn độc đến thế nào, đau khổ đến thế nào.
- Dạ, con biết- An Trúc mỉm cười, đôi má hây hây đỏ.