Những ngày ở Kỷ Trung của Cảnh Tịch cũng không phải quá gây cấn, cũng không phải quá nhạt nhẽo.
Nàng sáng sớm đã lục tục chuẩn bị đi, vào buổi sáng, thường thì An Trúc sẽ chuẩn bị quần áo, thau nước rửa mặt cho nàng, còn Nhiễm Tâm sẽ chuẩn bị đồ ăn cho nàng.
Ở đây các nàng không ăn sơn hào hải vị, chỉ ăn đạm bạc một chút cháo trắng, một vài cái quẩy.
Ngải Lệ Tư lộ nguyên hình là một nữ nhân mê ngủ, nàng ngủ tận khi Cảnh Tịch đi rồi mới dậy, sáng nào cũng thế.
- Để lại một phần cho Lệ Tư đi- Cảnh Tịch húp một muỗng cháo, ấm nóng lan tràn xuống cổ họng, làm ấm bụng nàng.
- Các nàng buồn ngủ thì ngủ tiếp đi, có chuyện gì ta phân phó nha hoàn là được.
- Thiếp dậy sớm quen rồi.
Nhìn đôi mắt sáng ngời của An Trúc, ai có thể bóc trần lời nói dối của nàng? Nhiễm Tâm cũng ở bên phụ họa là nàng cũng quen rồi, Cảnh Tịch biết hai nàng rất quan tâm đến nàng.
Vốn định dắt các nàng đến đây, phân bổ thời gian hợp lý rồi cùng các nàng vừa làm chính sự vừa ngoạn, không ngờ lại bỏ các nàng bơ vơ thế này, Cảnh Tịch thấy áy náy.
- Hoàng..
Tịch, mấy hôm nay bọn thiếp thấy ở Kỷ Trung tuy nghèo nhưng quan rất cần kiệm, thái độ của dân đối với quan khá tốt.
Nhiễm Tâm cũng không để cho Cảnh Tịch cực khổ, nàng rảnh rỗi liền đi dạo xung quanh Kỷ Trung thành, có hôm An Trúc còn cùng Nhiễm Tâm len lén mang thau đồ ra sau suối giặt đồ với các nữ nhân trong thành.
Sớm cũng có hỏi qua một chút, thành này tuy là nghèo nhưng quan nhân rất được lòng dân.
- Đúng vậy, họ nói: "Ngô tri phủ là một quan nhân tốt, rất thương dân".
Thiếp nghe rất nhiều người nói vậy- An Trúc cũng đáp lời.
Những thành thuộc dạng nghèo nàn, chưa phát triển bao gồm: Kỷ Trung, Kiến Khang, Đồng Quan, Bình Dao.
Lần nào đọc tấu sớ nàng cũng thấy, đọc mãi cũng quen.
Nàng dự định sẽ ngoạn những nơi này trước, bởi vì những kinh thành giàu có đều tập hợp xung quanh hoàng cung, là nơi Cảnh Tịch siết về quản lý nhất.
Bốn thành này vừa nghèo lại vừa xa, nghe báo cáo cũng không chân thật bằng tự mắt nhìn thấy.
Nàng đã nghĩ, nếu mình muốn xem xét, nàng sẽ xem xét từ dưới lên trên.
Sau khi ăn cháo xong, nàng lại chỉnh lại kim quan của mình, một đường đi thẳng tới nha môn.
Tri phủ đại nhân ngồi ở thư án bên trong, thấy nàng bèn bảo: - A Hựu, ngươi lại xem giùm bổn quan một chút.
Nàng chỉ điểm cho ông một chút, thấy vị Ngô tri phủ này có chút không thông minh lắm.
Nàng không nói gì, chỉ im lặng quan sát ngài một chút.
Khi làm việc nàng thấy ông ấy hay nhíu chặt mày lại đăm chiêu, nàng vào nha môn đã bốn ngày, chưa nghe nói ông rủ mình đi uống rượu, hay tửu lâu.
Có phải là hiền đến mức đó không?
- Ngô đại nhân, tối nay người có rảnh?- Nàng chống tay lên cằm nhìn sang thư án đầy tấu văn của ông, so với của vua chỉ kém một chút.
Ngô đại nhân cười cười: - Rảnh, nhưng ta phải ở nhà với tri phủ phu nhân rồi.
- Haha, hôm nay ta đi ngang Diêu các nghe nói có vài vị cô nương mới, ngài muốn cùng ta đi ngoạn các nàng không?
- Diêu các thêm người, sao ta không nghe báo cáo?- Ngô tri phủ lục lọi trong sổ hộ tịch của mình, cầm lên xem, không thấy có thêm danh sách nữ nhân ở đó – A Hựu, thật là thêm nữ nhân không? Từ nơi nào đến ngươi biết không? Sổ hộ tịch không hề thêm người.
Vốn dĩ nàng chỉ nói đại để mời ông cùng đi với mình, xem xem ông là đam mê tửu sắc, hay là đam mê tiền tài.
Làm gì có chuyện thêm nữ nhân từ nơi khác tới, Cảnh Tịch gãi đầu, đang suy nghĩ cách gỡ lại lời mình nói thì nghe ông hướng bên ngoài hô: - Đại Tiêu, Tiểu Tiêu.
Ngươi đến Diêu các xem lại nhân khẩu cho ta, xem có người mới không, ta cho hai ngươi hai khắc để đi.
- Hựu, chuyện thêm người này vốn phải nói chúng ta, các nàng không nói.
Lỡ đâu có ngày bên trên phạt xuống thì mạng quèn ta cũng không đỡ nổi- Ông ngưng bút, suy nghĩ một hồi lâu rồi lại nói- Ta nghĩ nên cuối tháng này siết lại nhân khẩu trong vùng, xem xem có ai ra vào mà không báo không.
- Tại sao lại làm gắt thế?- Cảnh Tịch giả vờ hỏi, tại vốn dĩ nàng là người đưa ra sổ hộ tịch, quản lý người dân của mình.
Sau chuyện người bên nàng đánh nhau với người Thạnh Khương, Thạnh Khương lộ ra mặt yếu kém khi quản lý dân số, số người trà trộn vào giả làm người Thạnh Khương gây hấn với nước khác tương đối nhiều.
Nếu vậy, hoàn toàn không có lợi.
Ngô tri phủ vuốt hàm râu của mình, cười khà khà nói: - Vua ở trên lệnh xuống đó.
Vua mặc dù là nữ nhân nhưng làm việc rất tốt, ta thấy ngài ấy rất chăm cho dân.
Thành Kỷ Trung ta nghèo nên ngài rất quan tâm, mấy tháng trước còn gửi lương thực với muối đến.
Dân Kỷ Trung ai nấy đều cầu cho nữ đế bình an trị vì, nàng yêu con dân y hệt thái thượng hoàng, rất tốt nha.
- Ngài tối có muốn đi Diêu các không? Nghe đâu cô nương ở đó sắc nước hương trời, ta từ xa mới tới, muốn ngoạn thử- Dù sao Cảnh Tịch cũng lấy danh phận là cháu của ngự sử giám sát, ông cũng phải nể nàng một phần, dù sao cũng là bạn bè đồng hương.
Ngô tri phủ không nói chuyện với nàng nữa, ngồi im xem qua các tấu văn của mình, mãi một lúc sau ông mới nói: - Hựu, ta thấy ngươi tiền tài sẽ vô tận, đừng vì tửu sắc đánh mất nhân cách của mình.
Ngươi biết hoàng thượng không cho quan nhân đến kỹ viện không?
- Ngươi là sợ hoàng thượng, hay là sợ tri phủ phu nhân đây? Haha- Cảnh Tịch gảy bàn tính, vừa gảy vừa nói.
Không khí bỗng chốc trầm mặc.
- Ta không sợ phu nhân, ta thật tôn trọng nàng.
Cảnh Tịch cũng im lặng, nàng biết nàng đang chọc tới ông sắp nổi giận rồi.
- Ngươi đó Hựu, ta thấy ngươi thê tử không ít, ngươi phải đối với các nàng bằng sự tôn trọng.
Ngươi bái thiên địa cùng các nàng, ngươi phải bảo hộ các nàng, hiểu không? Tối ngày cứ muốn ta đi cùng ngươi tới Diêu các, chẳng nghĩ gì đến cảm nhận của thê tử nhà ngươi cả.
- Ai nha, ta biết rồi, tri phủ đại nhân.
Từ nay không thế nữa, phát thệ!- Cảnh Tịch giơ tay lên thề, ông tạm hài lòng, khóe miệng hơi cười cười cúi xuống làm việc tiếp.
Cảnh Tịch thấy, cho dù nàng có là con của thái thượng hoàng thì ông cũng sẽ đem mình ra giáo huấn y hệt.
Đến Kỷ Trung mang danh phận cháu của ngự sử giám sát, đồng hương của ông, còn bị ông giáo huấn đến đồ đầu ong ong thế này.
- Bẩm đại nhân, Diêu các quả thật có thêm hai nữ nhân từ nơi khác đến, có điều sáng nay nàng đã gửi thư đến nha môn, yêu cầu thêm người vào sổ hộ tịch.
Tiểu Tân nói là bỏ lên bàn của đại nhân rồi, có lẽ đại nhân chưa xem- Đại Tiêu chấp tay nói, gương mặt lạnh lùng căn bản không hề lộ ra một ý cười hay vui tươi, y hệt một tảng băng di động.
Tri phủ đại nhân lục lọi trên bàn, quả thật có thư xin thêm vào sổ hộ tịch, ông phất tay, bảo rằng:
- Có rồi, đa tạ ngươi, Đại Tiêu.
Rốt cuộc vị đại nhân này có bao nhiêu tài ba mà ngay cả một nơi buôn phấn bán hương lại có thể nghe lời đến thế, Cảnh Tịch nhìn ông, dáng vẻ của ông chắc nhỏ hơn phụ thân nàng, chắc ngài tầm năm mươi đến sáu mươi tuổi.
Bộ râu trên mặt là thứ khiến ông trở nên gian tà, nhưng giọng ông trầm thấp đáng tin, có lẽ, nàng nên thử ông qua việc khác.
Thử về ham mê nữ sắc, nàng thất bại.