Trong đại điện Cần Khải, vì Cảnh Tịch mải mê nói chuyện với Ngô thứ sử cho nên cũng không để ý những chuyện xảy ra xung quanh.
Nhược Vân đứng đằng sau Cảnh Tịch, lâu lâu lại châm một ít rượu cho nàng, cũng chưa hề làm gián đoạn cuộc hội thoại của nàng và Ngô thứ sử.
Không khí bây giờ rất hài hòa, An Trúc và Ngải Lệ Tư cùng nhau tiếp chuyện thứ sử phu nhân, trong khi Nhiễm Tâm lại cùng Cảnh Tịch bàn chuyện với thứ sử.
Bên dưới sảnh, một tốp ca vũ đang hiến vũ cho đế vương, tuy nhiên Cảnh Tịch cũng chẳng mảy may để ý.
Tiếng đàn trong trẻo vang lên, Cảnh Tịch vô tình liếc mắt xuống thì thấy một nữ tử đang nhìn chằm chằm mình, nàng ta đang chơi thất huyền cầm, ánh mắt lâu lâu lại lướt lên trên người Cảnh Tịch, ý tứ vô cùng rõ ràng.
- Thiếp thấy nàng ấy đang có ý với nàng, mau mau ban phát ân trạch cho nàng ta đi.
Nhiễm Tâm nói khẽ vào tai nàng, tuy là giọng điệu khuyên nhủ, nhưng tay thì vẫn luồn vào bên trong vạt áo Cảnh Tịch nhéo lấy.
Cảnh Tịch chịu đau nhưng không dám la lên, chỉ cười một nụ cười gượng gạo với thứ sử đại nhân.
Bên gian phòng nhỏ cạnh điện Cần Khải, Lộ Kiều xem lò lửa nhỏ trên bàn, giúp Ánh Tuyết nấu trà.
Nàng tráng bình trà bằng nước nóng, bên cạnh không biết ai đã để một thau nước rồi, Khả Thanh thử ngân châm, thấy không có độc nên bảo Ánh Tuyết dùng nước này pha trà.
Khả Thanh nhìn thấy Lộ Kiều cảm thấy thật chướng mắt, nàng mắng:
- Sao không quay về hầu hạ cho Hiền phi đi, ngươi đứng đây làm gì?
Vì Lộ Kiều nghĩ mình đã giành nữ nhân của Khả Thanh đại nhân, cho nên đối với nàng ấy nàng vẫn luôn thấy rất áy náy.
Thấy Khả Thanh bắt chẹt mình cũng không dám nói gì, nàng lại bưng khay trà lên, đem lại gần cho Ánh Tuyết.
- Lộ Tuyết thay ta hầu hạ cho Hiền phi rồi.
Giọng Lộ Kiều nho nhỏ nói, Ánh Tuyết khẽ liếc mắt nhìn Lộ Kiều, sau đó thu lại tầm mắt của mình, chuyên tâm làm việc.
Ngay cả Ánh Tuyết cũng không hiểu vì sao Lộ Kiều lại cứ mãi chịu đả kích từ Khả Thanh, cho dù Khả Thanh có quá đáng hơn nữa, nàng ấy cũng ẩn nhẩn mà nói, "thứ lỗi cho ta".
- Hiền phi nên dùng trà nhạt, mấy hôm nay Hiền phi không ngủ được.
Lộ Kiều cho một ít lá trà vào ly, chia ra hai phần, phần nhiều là của Tư mỹ nhân, một phần nhỏ dành cho Hiền phi.
Khả Thanh thấy mình dường như vô dụng trước hai nàng, nàng hừ một tiếng, áo bào màu xanh nhạt dần biến mất trong phòng.
Ánh Tuyết cũng không gọi theo, đi rồi, thì tốt.
- Nàng sắc mặt khá tệ, có cần nghỉ ngơi không? Nàng đâu cần phải hầu hạ Hiền phi.
Lộ Kiều giúp nàng bưng khay trà lên, nhưng Ánh Tuyết giành lấy, nàng cười:
- Ta không có việc gì làm cũng nhàm chán, kiếm chút việc đó mà.
Ngày xưa khi ta ở Tô gia cũng làm, mấy việc nhỏ nhặt này làm chút là xong- Hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng, Ánh Tuyết lần đầu tiên mở lòng với Lộ Kiều, nàng cười nhẹ, nói –Ta nhớ đại phu nhân đã nói, ta phải chăm sóc tốt cho tiểu thư, không để tiểu thư ở Cảnh quốc chịu ủy khuất.
Mà ta thấy Cảnh quốc cũng không ủy khuất nàng lắm, cho dù dạo trước có một tí, nhưng giờ ta thấy đỡ hơn rồi.
- Còn nàng thì sao? Nàng thấy ủy khuất không?- Lộ Kiều nhìn nàng, khóe môi ẩn ẩn ý cười.
Ánh Tuyết lắc đầu, cũng là lần đầu tiên thật lòng cười với Lộ Kiều: - Không thấy ủy khuất.
Hai người theo lối nhỏ đi vào sâu trong điện Cần Khải, tránh làm kinh động ca vũ đang biểu diễn trước sảnh.
Lộ Kiều đem ly trà có nhiều lá trà dâng cho Tư mỹ nhân, còn Ánh Tuyết dâng ly còn lại cho Hiền phi.
Ca vũ càng ngày càng sinh động, nữ nhân ban nãy đàn thất huyền cầm đã tháo đi khăn che mặt, nàng đích thân hiến vũ cho Cảnh Tịch.
Khả Thanh lại hừ một tiếng, vu vơ nói:
- Tư sắc chẳng bằng ai thì thôi đi, đừng ra vẻ quốc sắc thiên hương.
Là nói nữ nhân đang ca vũ, nhưng động tác tay của Ánh Tuyết dừng lại, nàng tưởng Khả Thanh là đang nói mình.
Sau một giây thất thần, Ánh Tuyết cũng đặt ly trà xuống, nói khẽ: - Hiền phi dùng trà.
Khúc vũ hoàn, nữ nhân đàn thất huyền cầm tự xưng là Dương Tịnh Như cung kính bái kiến Cảnh Tịch, người trong điện Cần Khải đều biết Dương Tịnh Như là để mắt đến hoàng thượng, chỉ có điều, hoàng thượng không lên tiếng nói sẽ sủng hạnh nàng, cũng chẳng ai dám nói thêm một lời với hoàng thượng.
Đột nhiên trong điện vang lên tiếng đổ vỡ, nha hoàn ngay lập tức xúm lại chỗ Ngải Lệ Tư đỡ nàng ngồi dậy, An Trúc hoảng hốt đứng lên định lại xem Lệ Tư thế nào cũng thấy trong đầu thật choáng váng.
Nàng đi được ba bước thì ngã xuống, cũng may Cảnh Tịch nhanh tay lẹ mắt ôm lấy nàng, bằng không thế nào cũng ngã đụng vào cạnh bàn thụ nội thương.
- Khả Thanh, mau đến xem cho hai nàng!
Tiếng Cảnh Tịch quát, ca vũ ban nãy đã tháo lui hết toàn bộ, tri phủ phu nhân cũng lo lắng quên là mình đang có mang, nàng chạy lại đỡ An Trúc, sờ thấy tay chân nàng lạnh toát.
Khả Thanh nhanh chóng bắt mạch cho An Trúc, sau đó chuyển sang bắt mạch cho Ngải Lệ Tư.
Nàng cho đem hai chén nước suối đến trút vào miệng hai nàng làm cho độc tố loãng đi, kéo dài thời gian kiếm giải dược.
- Hoàng thượng, e chỉ giữ được mạng một người.
Khả Thanh chau mày nói, nàng từ bên hông lấy ra một lọ giải dược, trừ Thất Thiên tán, không có loại độc nào mà nàng không giải được.
Độc mà hai nàng trúng cũng chỉ là độc tố xoàng, nếu đưa vào tay lang băm có thể mất mạng, còn với thần y như nàng, chết là điều không thể.
Đang chầu Diêm vương nàng cũng có thể gọi về.
Tiếng kiếm rút khỏi vỏ, kề lên cổ Khả Thanh lạnh lùng.
Cả đời Khả Thanh, đây là lần đầu tiên thấy Cảnh Tịch xa lạ như vậy đối đãi với nàng, tâm đột nhiên giật thót lên, lạ lẫm.
- Ai trong hai nàng mất mạng, ngươi cũng bồi theo.
Cảnh Tịch không ngờ cảnh tượng "chọn con hay chọn mẹ" xảy ra với nàng.
Nhưng trong giây phút đó Cảnh Tịch hiểu rằng nàng không thể mất ai trong họ, chọn con hay chọn mẹ, người ra quyết định này phải có bao nhiêu khó khăn.
Nếu nàng chọn An Trúc cũng không khác gì đem tay trái cắt xuống, chọn mình Ngải Lệ Tư cũng chẳng khác gì đem tay phải cắt xuống.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy đau đớn.
- Được rồi, được rồi.
Có chút độc xoàng không làm khó ta được.
Vốn chỉ muốn chọc Cảnh Tịch một lát, cũng không phải là độc gì quá nặng nề.
Nàng trút giải dược vào miệng An Trúc một ít, rồi trút vào miệng Ngải Lệ Tư.
Gần một khắc sau khí sắc của hai nàng mới khá lên, Cảnh Tịch đem hai nàng vào giường nghỉ ở điện Cần Khải, sau đó đi ra, là mù cũng thấy được trên đầu Cảnh Tịch đang nổi mây đen.
- Khả Thanh, ngươi xem đồ ăn trên bàn thứ gì có vấn đề? Ta đem ngự thiện phòng xử tử hết toàn bộ.
Khả Thanh châm tất cả đồ ăn, kể cả trái cây cũng không tha.
Khi nàng châm đến chén trà, tâm nàng đột nhiên kinh hãi, là trà có vấn đề.
Ban nãy nàng đã thử nước rồi, tại sao trà lại có độc?