Từ sau khi Tịch Dao bị bắt về, Trầm Nghị như trở thành con người khác. Tính tình hắn không còn nhường nhịn nàng thập phần nữa, hắn cưỡng ép nàng hoan ái với hắn, hạn chế sự đi lại của nàng, mỗi nơi nàng đặt chân đến đều có sự giám sát.
Thấm thoát trôi qua đã 6 tháng, bây giờ đã là mùa thu, khí trời buổi đêm mát mẻ vô cùng.
Nàng ngồi ngâm chân trong chiếc hồ nhỏ trong vườn hoa hắn cho người làm riêng tại tẩm cung của nàng. Nước trong veo đến nỗi ánh trăng soi vào có thể nhìn thấy những con cá bơi lội xung quanh.
Trầm Nghị nghĩ đủ cách để làm cho tâm can bảo bối của hắn vui vẻ lên, Tịch Dao cũng không thái độ, chỉ thuận theo hắn, hắn cũng buông lỏng sự giam hãm. Nên buổi tối khi ở tẩm cung, thị vệ chỉ canh gác bên ngoài cổng.
Nàng ngước lên nhìn mặt trăng rực rỡ ngả trắng tím, hôm nay chính là ngày trăng đặc biệt mà vị Khạc thuật sư đó nói, là ngày nàng có thể trở về nhà.
Tịch Dao rút từ tay áo ra lá bùa năm đó Khạc thuật sư đưa cho nàng, đem nó đốt đi.
Một cánh cổng hình tròn mở ra, bên trong là căn phòng cũ ở thế giới của nàng, mọi thứ đều ở đó, tất cả đều nguyên vẹn, chỉ cần bước vài bước là có thể trở về nơi nàng thuộc về.
"Dao Dao!"
Nàng nghe thấy tiếng gọi của hắn liền nhanh chóng bước vào cánh cổng. Trầm Nghị cố gắng chạy thật nhanh, với theo cánh cổng dần khép lại.
"Không!"
Đúng lúc hắn chỉ còn một bước, cánh cổng đóng lại hoàn toàn. Trầm Nghị đứng đó thất thần, quỳ rạp xuống đất.
Khoảnh khắc mà nàng bước qua cánh cổng đó, nàng còn chẳng thèm quay lại nhìn hắn lấy một lần.
"Trẫm sủng ái nàng, yêu nàng như vậy mà một chút thương hại nàng cũng không thể cho trẫm sao?"
----
"Tiểu Dao? Là con sao?"
Cha mẹ nàng nghe thấy tiếng động thì chạy sang phòng con gái, được một phen kinh hãi.
Nàng chạy lại ôm chầm lấy cha mẹ, những giọt nước mắt đau khổ không ngừng tuôn ra.
"Mẹ không ảo giác chứ? Là con thật sao? Sao con lại mặc loại quần áo kì lạ này?"
...
"Chuyện là vậy đó, con không có bị tâm thần gì đâu. Nghe có vẻ hơi khó tin nhưng hoàn toàn là sự thật"
"Thôi được rồi, nghỉ ngơi đi, đừng nói về vấn đề này nữa"
Đối với chuyện này, bà Tịch vẫn còn bán tính bán nghi. Con gái đột nhiên trở về sau vụ đâm xe đó, hơn nữa còn mặc bộ đồ trông như đến từ thời cổ đại này.
...
Về phía Trầm Nghị, hắn mời Khạc thuật sư về cung, hỏi rõ mọi chuyện, hận không thể biết sớm hơn một chút. Đêm trăng đặc biệt này hai năm có một lần, mỗi lần có hai đêm có thể mở ra cánh cổng đó. Nhưng có cố thế nào cũng vô ích, không phải người của thế giới khác, căn bản không thể mở ra cánh cổng đó.
Thất thoát đã một năm trôi qua, hắn điên cuồng tìm cách mở ra cánh cổng đó, mời không ít thuật sư. Hắn hằng ngày chỉ cắm mặt ở trong thư phòng, bên tường là bức họa Tịch Dao với mái tóc vàng xõa và bộ y phục mỏng manh nằm tựa lên tảng đá, phải nói là mĩ miều vô cùng.
Hắn cũng không động vào nữ nhân nào khác, đám quan lại khuyên Trầm Nghị nên nạp thêm phi tần, sinh hậu thuẫn nhưng hắn chỉ nạp thêm 4 vị phi tần có vẻ ôn hòa không cầu mưu lợi. Đầu óc Trầm Nghị chằng chịt đều là Tịch Dao, hắn không hề động vào bọn họ dù chỉ là một thớ da.
...
Tịch Dao vừa mới thức dậy, nàng vừa mới trở về hôm qua, không bị hắn kiềm cặp trong lòng, đây là giấc ngủ ngon nhất của nàng từ trước tới giờ.
Nàng thấy chiếc nhẫn bắt mắt trên đầu giường, bên trên là viên đá quý màu vàng.
Tịch Dao không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đơn giản chắc là cha mẹ mua tặng cho mình, nhấc lên đeo thử.
Nàng vừa đeo nó vào ngón áp út, một thế lực vô hình dấu nhẹm nàng đi.
Cánh cửa hình tròn mở ra, Tịch Dao từ bên trong văng ra một thế giới khác, đập vào tủ sách đầy đau đớn.
Thật không may mắn, đây vốn là thư phòng của Trầm Nghị. Hắn đang xử lý tấu chương, nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi thì ngạc nhiên vô cùng, cảm xúc lẫn lộn.
"Tịch Dao!?"
Nàng vừa nhìn thấy hắn đã vội đứng dậy, chạy nhanh về phía cánh cổng đang dần khép lại. Trầm Nghị chạy tới tóm lấy eo nàng không buông.
"Không!Ngươi bỏ ta ra! Nó sắp đóng rồi!"
Khoảnh khắc cánh cửa không còn đó nữa, Tịch Dao như người mất hồn.
Trầm Nghị ghé sát tai nàng thì thầm
"Nhìn thấy thứ mình mong muốn dần biến mất, đau khổ chứ?"
"...'
"Đó chính xác là những gì nàng đã làm với trẫm 1 năm nay"
Nàng càng khó hiểu hơn, rõ ràng là nàng mới chỉ ngủ được ở nhà 1 hôm, vậy mà ở đây đã trải qua 1 năm rồi.
"Nàng không biết 1 năm qua trẫm nhớ nàng, khao khát nàng đến nhường nào đâu"
Tịch Dao nhìn xuống bàn tay của mình. Đúng rồi! Chiếc nhẫn! Nó là thứ đưa nàng tới đây, chắc hẳn sẽ trở về được.
Tịch Dao vùng mình ra khỏi cánh tay Trầm Nghị, mở cửa phòng dơ chiếc nhẫn lên, nó trở nên phát sáng.
Nhưng hắn kịp chạy đến, vội vàng nắm lấy bàn tay nàng.
"Thì ra đây là thứ giúp nàng trở về, trẫm sẽ giữ lại thứ này"