Tấu chương trải dài trên bàn làm việc, xung quanh tĩnh lặng vô cùng, Trầm Nghị đăm chiêu xử lý công vụ, không để tâm rằng đã quá giờ nghỉ ngơi.
Tịch Dao mở nhẹ cửa đi vào, bàn tay nhỏ cầm món điểm tâm hắn thích nhất, khuôn mặt hớn hở.
"Phu quân, ăn chút rồi đi ngủ"
Hắn thấy nàng bước vào, đôi mắt ánh lên phần nuông chiều, bàn tay vỗ 2 phát lên đùi mình rồi dang tay ra, nàng cũng hiểu ý thuận theo, tiến tới ngồi gọn trong lòng hắn.
"Tiểu Dao còn chưa ngủ sao? Muộn rồi"
Nàng không trả lời, nhẹ nhàng lấy một miếng điểm tâm đưa lên miệng hắn.
Trầm Nghị cắn lấy một miếng rồi cúi xuống chiếm tiện nghi của Dao Dao, hương vị điểm tâm hòa cùng nụ hôn, mới lạ vô cùng.
"Thật ngọt"
Hắn bỗng nhiên gạt hết đống tấu chương sang một bên để lại chiếc bàn không lưu lại gì. Dạo gần đây đống quan thần đều là tấu những chuyện không đâu, khuyên hắn nên có hậu duệ, hại hắn không được ngủ sớm cùng nàng, đã vậy thì tạo lấy một là được.
Trầm Nghị nhấc bổng Tịch Dao lên, đè nàng xuống chiếc bàn đó. Nàng có hơi hốt hoảng, vội vã lấy 2 tay chắn đằng trước.
"Phu quân, chàng làm gì vậy?"
"Tạo hài tử"
Nhận thấy ánh mắt to tròn của nàng nhìn chằm chằm hắn, Trầm Nghị cúi xuống ghé cổ nàng nói nhỏ nhẹ
"Trẫm yêu nàng, một mình nàng thôi, trẫm muốn sủng ái nàng, đem nàng làm bảo vật trong tay"
Tịch Dao trợn tròn mắt, nàng cố gắng đấu tranh nội tâm, nhất định không được mủi lòng.
'Tịch Dao, hắn giam cầm mày! Hắn cưỡng đoạt mày! Không được có tình cảm với hắn!'
Nhưng cái gọi là lý trí cũng không thắng nổi trái tim, Tịch Dao hôn nhẹ vào môi hắn một cái, miệng nhoẻn cười hiền dịu chẳng hay thật giả.
"Ta biết rồi mà"
Trầm Nghị đưa tay nhấc bổng Tịch Dao ngồi lên trên người hắn, đôi tay to lớn xoa bóp cặp đào sau lớp váy mỏng
"Trẫm muốn nàng tự mình thể hiện tình cảm với trẫm"
Cự long của hắn đã thức tỉnh từ bao giờ, chịu không được nữa liền thoát bộ y phục của nàng ra, nhẹ nhàng đặt nàng vào nơi giao hợp.
"Ưm...! Đau!"
Do đã một khoảng thời gian dài hắn không thao nàng, bên dứoi tiểu huyệt liền khít chặt, vừa đau đớn vừa khoái cảm.
"Hơ... Ngoan... Tiểu Dao thả lỏng một chút"
Trầm Nghị cúi xuống hôn nàng đầy âu yếm, muốn xoa dịu đi sự đau đớn của nàng. Thân dưới đẩy sâu vào trong nàng, luật động khó kiểm soát.
"Hơ...ư...ưm..."
Tiếng thở hổn hển của mỹ nhân cùng tiếng va chạm da thịt đồng điệu theo nhịp, ái muội đến đỏ mặt
...
Cung nữ hớt hải chạy từ phòng Tịch Dao ra, khuôn mặt tái mét.
"Bẩm vương thượng, hoàng hậu nương nương...hoàng hậu nương nương không thấy trong tẩm cung nữa rồi"
Hắn chỉ vừa mới bãi triều chưa lâu, nghe được tin liền vội vã chạy sang tẩm cung của nàng.
Trên chiếc giường chỉ có độc một chiếc chăn đã được gấp gọn cùng gối ngọc
"Tìm bằng được nàng ấy cho trẫm! Không tìm được thì mang đầu các ngươi đến đây!"
Tâm trạng hắn hiện giờ lo sợ cùng tức giận. Biết bao đêm hắn không được ngon giấc do ác mộng, nỗi sợ hãi một ngày Tịch Dao sẽ biến mất không để lại vết tích gì, hắn sẽ không thể sống nổi.
Trầm Nghị tìm kiếm mọi ngóc ngách trong tẩm cung, mong có lấy bóng dáng của nàng
Trong khu bếp có mùi hương thơm lừng xực ra, còn có tiếng xèo xèo của chảo dầu.
Là Tịch Dao đang loay hoay trong khu bếp, nàng vừa mới chuẩn bị thức ăn, đợi mỡ tan lập tức cho vào đảo một cách điêu luyện.
Trầm Nghị đứng ngoài thở phào nhẹ nhõm một tiếng. Không đợi được liền tiến tới ôm Tịch Dao từ phía sau.
Nàng có chút giật mình, quay lại thấy ngừoi trong lòng liền bị người đó hôn một cái.
"Ngươi...!"
Hắn tựa nhẹ cằm vào vai nàng, môi ghé sát tai nàng nói nhỏ.
"Làm tiếp việc của nàng đi, đừng quản trẫm"
Tịch Dao đảo qua lại, nêm nếm thêm một chút rồi đổ ra đĩa. Mùi hương thơm vô cùng, làm hắn có chút đói.
Nàng gắp lên một miếng thịt, miệng nhỏ thổi cho bớt nóng rồi đưa ra trước miệng hắn.
"Nè. Thử xem"
Hắn nếm thử một miếng. Khuôn mặt không cảm xúc, vẫn ôm nàng như cũ, nhắm mắt cúi rúc đầu vào hõm cổ nàng.
"Ngon lắm"
"Thật sao?"
Nàng cắn thử một miếng thì thấy mặn chát. Ôi trời, sao hắn lại có thể ăn được thứ này.
"Mặn như vậy mà người còn khen ngon"
"Thứ gì là của nàng, ta đều thấy ngon"
Dù món ăn này có là thứ gì đi chăng nữa, hắn cũng sẽ khen. Hôm nay nàng làm hắn đặc biệt hạnh phúc.