Đế Vương Muốn Độc Chiếm Ta

"Cung chúc Cửu công chúa hồi cung"
Bên ngoài cửa cung là một cỗ xe ngựa xa hoa, bên ngoài là những vật trang trí đúc vàng xa xỉ, một loạt đám nô tài cùng cung nữ quỳ rạp, đồng thanh hô.

Cửu công chúa hiên ngang hống hách từ nhỏ. Trong một lần sứ giả nước láng giềng đến thoả thuận đình chiến, nàng đã cả gan chửi thẳng mặt bọn họ, nói bọn họ đều là thứ khát máu, tiểu nhân.

Tiên đế năm đó sủng công chúa vô cùng, cũng không bao che nổi, đành phạt công chúa rời kinh thành sám hối bên phật đường 4 năm mới được quay lại hoàng cung.

Cửu công chúa được sủng nhưng không kiêu ngạo, đối với Trầm Nghị không cùng một mẫu nhưng luôn đối tốt với hắn, không ít lần nói đỡ cho hắn trước mặt phụ hoàng.

"Nghe nói hoàng huynh ta độc sủng một nữ nhân, còn vì nàng ta hậu cung 3000 giai lệ đều không cần?"

Cửu công chúa Cúc Yêu vén một bên rèm xe, dáng vẻ yểu điệu nhẹ nhàng bước ra. Như thể phong thái hoàng tộc ăn sâu vào máu thịt của nàng ta, từ khí thế lẫn dáng đứng đều hiên ngang vô cùng.

"Bẩm công chúa, đế hậu hoà thuận, đó là phúc phận của Tân quốc ta"

Tên nô tài này xem ra cũng trân quý cái mạng nhỏ, chắc hẳn hắn ta đã chứng kiến nhiều mạng người vì bàn luận chuyện đế hậu mà bỏ mạng, hắn ta đây là vẫn còn muốn sống.

"Đi! Bổn cung phải xem xem, là nữ tử như nào mà khiến cho hoàng huynh mê muội như vậy"

...


"Tiểu Nhi, dạo này ngưoi vất vả rồi, cầm lấy đống bạc này về mua thuốc cho mẫu thân đi"

Cung nữ Tiểu Nhi do dự, trông thấy ánh mắt nàng chờ đợi, nửa dám nửa không động đến đống bạc đó

"Bẩm nương nương, nô tì không dám, đây chỉ là bổn phân của nô tì"

Tịch Dao dúi túi bạc đó vào tay cung nữ, đem lòng bàn tay nàng ta nắm chặt lại

"Ta cho ngươi không nhận là muốn kháng ý ta sao"

"Tẩu tẩu đúng là có tấm lòng lương thiện, chẳng trách hoàng huynh lại thích tẩu như vậy"

Tiểu Nhi nhìn thấy Cửu công chúa liền một thân sợ hại, dù nàng chưa gặp qua nhưng đã nghe qua danh Cửu công chúa hống hách khinh ngừoi, sứ giả nước địch nàng ta còn mắng cho nổi.

"Tiểu cô nương này là ai vậy?"

Trong đầu Dao Dao không ngừng có những suy đoán không an phận. Đây chẳng lẽ là Trầm Nghị nạp phi mới sao?

"Bẩm nương nương, vị này là Cửu công chúa vừa mới hồi kinh"

"Thì ra là tiểu muội của A Nghị sao, nếu vậy thì cũng là tiểu muội của ta rồi"

Tịch Dao một thân trắng nõn, nụ cừoi toả ra như thiên sứ phát sáng, không trang sức xuề xoà nhưng hơn hẳn vạn phần những bông hoa ngoài kia. Đến Cúc Yêu còn không khỏi sinh ra những thiện cảm với nàng ấy.

"Tẩu cũng là có chút nhan sắc, nhìn qua cũng không tồi, nhưng khiến hoàng huynh mê tẩu mà bỏ đi hậu cung như vậy, suy nghĩ của tẩu nào có đơn giản"

Đối với loại phán xét như vậy, Tịch Dao chỉ cừoi nhẹ, không hề tỏ ra phật ý.

"Tỷ nào có thông minh, suy tư như muội nghĩ"

Đối với chuyện của kinh thành năm đó, Cúc Yêu cũng có nghe qua, đích nữ phủ thừa tướng Tịch Dao sắp được phong hậu liền bị bắt cóc, sau đó chỉ trong 2 ngày hoàng huynh liền mang được nàng ấy trở về.

"Năm đó trước đại điển phong hậu tỷ bị bắt cóc sao?"

Cúc Yêu chỉ muốn xác nhận một chút, năm đó kinh thành chỉ biết nàng bị bắt cóc, mấy ai biết được là nàng thực sự muốn trốn khỏi cái thứ tình yêu ngột ngạt đó của Trầm Nghị.


Trầm Nghị vừa lúc đi đến cạnh cửa tẩm cung của nàng, hắn phủi tay cho đám người nô tài lui hếti, khoanh tay đứng bên cạnh cửa.

"Ta năm đó cũng có chút cứng đầu, việc này ta đều không muốn nhắc lại nữa, hơn nữa A Nghị cũng đã giải quyết qua, đại điển phong hậu hôm đó vẫn diễn ra suôn sẻ đó sao"

Trầm Nghị trố mắt ra, nghe cái ngữ điệu này của nàng, không phải là nàng đã nhớ ra hết rồi sao? Có phải hay không giờ nàng đã nhớ ra, việc nàng suy tính đầu tiên là làm sao để rời xa ta.

"Tẩu đúng là nhìn không đơn giản như vẻ bề ngoài của tẩu"

Cúc Yêu nhìn trên dứoi Tịch Dao một lượt, đang chuẩn bị bồi thêm câu kích cho nàng thức giận thì Trầm Nghị bước vào.

"Cúc Yêu không được vô lễ, đó là tẩu tẩu có muội"

"Hoàng huynh, huynh ở đây từ bao giờ vậy"

Biết Cửu công chúa thích bảo vật lạ, Trầm Nghị dúi viên minh châu xanh vào tay Cúc Yêu, đôi mắt lạnh lùng nói khẽ.

"Muội ra ngoài trước đi"

Nàng ta thấy viên minh châu thì mắt sáng rực, tươi cười cầm lấy xem độ quý giá của nó.

"Rõ"

Sau khi Cúc Yêu đã đi xa khỏi tẩm cung, Trầm Nghị tiến đến chiếc bàn trang điểm Tịch Dao đang ngồi, tay đưa ra lấy chiếc trâm cài xanh dương cài lên tóc cho nàng.

"Nàng đừng để tâm nhiều, muội ấy hống hách từ nhỏ nhưng tâm tư đơn thuần, không hề có mưu tính gì với ngừoi khác"


Trong lòng Tịch Dao có chút rối rắm, nàng không biết Trầm Nghị đứng đó từ bao giờ, đã nghe được câu nàng vừa nói hay chưa, đã biết chuyện nàng vẫn còn nhớ mọi chuyện hay chưa.

"Nàng...nhớ lại hết rồi đúng không?"

Đối với loại câu hỏi này, Tịch Dao chỉ cúi đầu không trả lời, Trầm Nghị cũng tự hiểu đó là một sự thừa nhận của nàng.

"Vậy nàng có phải muốn rời đi, có phải là vẫn hận trẫm , ghê tởm trẫm đúng không?"

Hắn đứng bên cạnh chỗ Tịch Dao ngồi, chờ đợi câu phản hồi từ nàng. Nàng tiếp tục im lặng không nói gì. Tịch Dao đã sớm mở lòng với hắn, sẵn sàng cho hắn một cơ hội mới, nhưng rốt cuộc thứ gì khiến nàng không thể cậy ra nửa lời.

"Nói!"

Hắn tức giận bóp cằm nàng xoay lên nhìn đối diện hắn, ép nàng phải nói ra.

Tịch Dao không muốn giấu hắn nữa, nàng thực sự đã có tình cảm với hắn, nàng đã yêu hắn, giấu diếm hắn quả thực nàng không làm được nữa.

"Thực ra ta không mất trí nhớ, ban đầu là muốn mưu tính ngừoi để trốn thoát, nhưng giờ thực sự ta đã mở lòng, ta sẽ không rời đi nữa"

Trầm Nghị nghe thấy những lời này thì tức giận vô cùng, nhưng một câu cũng không nói ra. Nàng như vậy, lẽ nào khoảng thời gian hạnh phúc đó đều là do nàng diễn mà ra sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận