"Không, lần này ta sẽ không tin nàng nữa, trước kia nàng thuận theo ý ta, để ta lơ là cảnh giác rồi nàng đi là đi liền một năm, lúc về còn mang theo đâu vết của nam nhân khác, nàng nói ta làm sao tin nàng một lần nữa"
Tịch Dao trùng mắt xuống, nàng quên rădng hắn cũng là con người có da có thịt, cũng sẽ biết đau.
"Ta xin lỗi, khi đó ta không chịu được sự kìm hãm mới phải rời đi như vậy, hơn nữa khi ta về thế giới của ta chỉ vỏn vẹn một ngày, khi quay lại đây đã là 1 năm. Đó toàn bộ là những gì ngừoi để lại trên thân thể ta, không phải nam nhân nào khác"
Trầm Nghị cúi xuống ép chặt vào môi nàng, đưa lưỡi khuấy đảo trong miệng ngọt. Sau khi buông ra hắn hôn nhẹ nhàng lên mái tóc nàng.
"Trẫm cũng xin lỗi nàng"
Nói xong câu đó, Trầm Nghị nhanh chóng bước ra khỏi phòng, cánh cửa đóng sầm lại nhốt nàng bên trong.
"A Nghị, người nói vậy là sao? A Nghị?"
Từ bên trong cánh cửa đó nàng nghe rõ mồm một từng câu từng chữ của hắn
"Tăng cường phòng vệ ở cung hoàng hậu, túc trực luân phiên"
"Rõ"
Nàng quỳ rạp xuống đất, khuôn mặt thẫn thờ rơm rớm nước mắt. Đều là như vậy, tất cả lại quay lại vết xe đổ, hắn cư nhiên biết được lại muốn sử dụng cách đó để yêu nàng.
Xung quanh chiếc bàn xa hoa kia là chồng chất những chai rượu rỗng, Trầm Nghị hình như vẫn không có dấu hiệu ngừng uống.
"Dao Dao... sao nàng có thể làm vậy với trẫm..."
Cung nữ Hoa Niên là ngừoi hầu hạ tại cung này cũng được 2 năm rồi, chứng kiến bao lần hoàng đế bệ hạ vì hoàng hậu nương nương mà hành hạ bản thân đến mức nào. Mấy nàng cung nữ khác ghen ghét nàng ta có phần nhan sắc nhỉnh hơn chút, còn được làm việc tại chính điện do có người quen tại đây, thường xuyên nhận lại ánh mắt ghen ghét, bọn họ thay nhau bắt nạt nàng. Nàng ta cũng đã tâm duyệt vương thượng rất lâu rồi, có phải là trèo được lên giường ngài ấy, nàng ta sẽ được sống thoải mái, ngẩng cao đầu mà nhìn đám thấp hèn ấy.
Thời điểm bệ hạ say đến như vậy, chắc chắn sẽ khôbg cự tuyệt ta.
"Bệ hạ, để Niên Nhi rót thêm chút rượu cho người"
Hoa Niên đưa tay xoa lên long bào của Trầm Nghị, áo ngoài cởi xuống quá vai, cố tình để lộ xương quai xanh trước mặt hắn.
"Ngươi câu dẫn ta?"
Bị nắm thót tim đen, nàng ta khoing chối nữa, đôi tay càng không an phận hơn mà cởi lấy áo ngoài của hắn
"Bệ hạ, thần thiếp không đẹp sao?"
Thời điểm nàng ta sắp kéo hết chiếc áo ngoài của hắn xuống, hắn đẩy một phát làm Hoa Niên ngã gục xuống sàn.
"Ngươi còn không nhìn lại bản thân sao? Câu dẫn ta? Bất cứ ai cũng không thay thế được nàng ấy"
Hoa Niên biết kế hoạch khôbg thành, cúi đầu sát đất giải sự.
"Bệ hạ, thần thiếp chỉ là quá yêu ngừoi, nàng ta khiến ngừoi như vậy, căn bản không xứng với ngừoi"
"Nói được những câu như vậy, cắt lưỡi rồi đuổi ra ngoài cung"
Tịch Dao là giới hạn của hắn, lẽ ra nàng ta không nên động vào. Khi nãy chỉ là sợ hãi có chút lỡ lời, sau này nếu vậy thì càng khó sống trong kinh thành.
"Bệ hạ tha mạng, thần thiếp không cố ý"
Đám hộ vệ đi vào lôi nàng ta đi, nàng ta sợ hãi vùng vẫy, đôi mắt trợn to
"Bệ hạ! Bệ hạ! Thần thiếp biết sai rồi!"
Tiếng van xin càng xa dần, lát sau chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai vang lên, xé rách màn đêm tĩnh mịch.
Trầm Nghị lại nhớ nàng rồi, qua bao lâu như vậy, dù chỉ biết đều là nàng diễn mà ra, nhưng hằng đêm âu yếm nàng đã là một phần trong máu thịt của hắn, đều không thay đổi được. Hắn lê một thân toàn men rượu đến tẩm cung của nàng, mỗi bước đi đều nặng nề.
Trầm Nghị vào phòng không nói không rằng mà choàng lên người nàng, hôn nhẹ lên đôi môi nàng rồi gục đầu vào hõm cổ Tịch Dao. Mùi rượu xộc thẳng lên mũi Tịch Dao, nàng trước giờ rất ghét mùi rượu, hắn biết nên cũng rất ít khi uống rượu, nay lại làm bản thân say ra nông nỗi này.
"Dao Dao, nàng đừng ghét ta, đừng rời đi có được không, chỉ cần nàng ở lại, trẫm có thành hôn quân cũng không hối hận"
Men rượu làm hắn mơ hồ, Tịch Dao vừa tắm xong, mái tóc vàng ánh kim tựa suối nhỏ là buông xoã, trên thân chỉ mặc một bộ y phục mỏng, hắn không thể thấy được phản ứng của nàng, chỉ nhìn thấy khuôn mặt trắng hồng như thiên sứ nếu là trước kia chỉ có thể dùng ánh mắt tuyệt đẹp này nhìn hắn với vẻ mặt căm hận thì giờ có mấy phần là thật tâm.
"Ta xin lỗi, A Nghị, từ giờ ta bồi ngừoi ở lại đây có được không, ta vĩnh viễn cũng không đi nữa"
Hắn đưa đôi mắt nửa tỉnh nửa mơ lên nhìn nàng, không tin được ngừoi trước mặt có thể nói ra những lời như vậy.
"Dao Dao nàng đừng lừa ta.Những thứ này là do ta có được, không phải diễn đúng không?"
"Ta không lừa người, một chút cũng không"
Tịch Dao đưa tay vén tóc cho hắn, đôi mắt ôn nhu vô cùng nhìn ngừoi đang nằm trong lòng, sinh ra cảm giác âu yếm vô cùng đối với nam nhân này.
Trầm Nghị rướn lên hôn vào đôi môi nhỏ của nàng. Y phục cũng bị hắn lột ra từng cái một, không ngừng trêu đùa thân thể của nàng.
"Dao Dao, nàng yêu ta có đúng không"
Tịch Dao bị trêu đùa, còn có chút hơi rượu, đầu nàng ong ong, mặt đỏ bừng trả lời hắn một cách chân thật nhất
"Ta yêu ngừoi, ta yêu A Nghị"
Nghe được câu trả lời mong muốn, dứoi hạ thân truyền đến cảm giác sung sướng, hắn hung hắn tiến vào trong nàng.
Căn phòng bao trùm bởi hương vị ái muội của tình dục, tiếng da thịt va chạm cùng tiếng rên của thiếu nữ quấn quít cả đêm không rời.
Trời mới tờ mờ sáng, Tịch Dao cảm nhận được bàn tay như gọng kìm vây hãm nàng, ôm nàng như thể nàng sẽ vụt mất vậy.
"Dậy rồi sao?"
Trầm Nghị đã thức dậy từ bao giờ, đưa khuôn mặt đẹp chết ngừoi đó lại gần Tịch Dao, chiếc mũi dò xét hương thơm như nghiện đó từ nàng.
Tịch Dao vẫn còn giận chuyện hắn nhốt nàng, tiếp tục về vết xe đổ lúc trước, cố giãy dụa nhưng không thành.
"Dao Dao, ta cho nàng thêm một cơ hội, đừng làm ta thất vọng"
Trầm Nghị tựa đầu vào vai nàng, mắt nhắm nghiền thủ thỉ
"Ta hứa với ngừoi sẽ không rời đi nhưng với điều kiện ngưoi không được nhốt ta, không được phụ ta, không được..."
"Trẫm đều đồng ý với nàng, chỉ cần nàng không rời đi, sao trên trời trẫm cũng tìm cách hái cho nàng"
Trầm Nghị vừa nói, tay vừa đưa lên vân vê cặp bánh bao trắng mịn của nàng, mắt vẫn nhắm nghiền
Từ bao giờ nàng đã không còn bài trừ sự động chạm của hắn nữa, ngược lại còn cảm thấy hạnh phúc.