"Cúc Yêu công chúa giá đáo"
Cúc Yêu mấy tháng này chạy qua cung nàng rất thường xuyên. Tiếp xúc với cô công chúa này nàng mới hiểu, nàng ta tuy hống hách nhưng sống chân thật không cầu mưu lợi, thiên hạ này mấy ai được như vậy.
"Muội đến rồi sao, nay lại xin được bảo vật gì của A Nghị rồi"
Tịch Dao đưa tay lên vấn tóc, miệng nhỏ vừa hỏi vừa không giấu nổi ý cừoi. Đôi mắt ấy đong đưa, nữ nhân còn không giấu nổi thiện ý, huống chi là nam nhân.
"Sao tỷ lại nghĩ muội như vậy, muội chỉ muốn sang đây tâm sự bầu bạn với tỷ"
Cúc Yêu ngồi sang bên cạnh Tịch Dao, đôi mắt trố lên, miệng nhỏ nhanh thoăn thoắt
"Muội cũng không biết hoàng huynh đang nghĩ gì, lại phong Lâm hầu gia thành Lâm tướng quân phái đi chinh chiến ở Đông Châu. Hay huynh ấy lại đang có chiến thuật quái đản gì"
"Muội nói gì?!"
"Phù. Chỉ tiếc muội suy nghĩ đơn thuần, không hiểu nổi tâm ý của những ngừoi đi một nghĩ mừoi như huynh ấy"
Tịch Dao dừng lại hẳn động tác, chiếc lược dừng lại ở đuôi tóc, sau khi nghe câu chuyện ấy, nàng cũng không rõ Trầm Nghị đang mưu tính chuyện gì. Lâm Tự là quan văn, từ nhỏ học trị quốc, nho giáo, nào có cầm đao ra chiến trường bao giờ, nếu có thì cũng chỉ là võ tự vệ lúc được lúc không.
"Đi! Đi gặp hoàng thượng"
"Êy, tỷ đi đâu vậy, còn muội thì sao?"
Tịch Dao vội vàng bãi giá di đến Chính Long điện. Vừa đi nàng vừa lo sợ; một phần là sợ hãi, phần còn lại là sự tội nỗi áy náy dâng lên mạnh mẽ trong lòng nàng.
Trầm Nghị vừa thấy nàng đến thì đôi mắt âu yếm rời khỏi đống tấu chương trên bàn, đem nàng sủng như muốn nuốt chửng.
"Dao Dao đến tìm ta là nhớ ta rồi sao?"
Tịch Dao nóng tính đập mạnh lên bàn, đôi mắt tràn ngập tức giận tra hỏi vị đế vương ấy, nếu là một ngừoi khác, giờ này đã là một chỉ tru di cửu tộc.
"Chàng nói đi, Lâm Tự là quan văn, không có thông thạo võ nghệ, đánh giặc, tại sao chàng lại phong cho Lâm hầu gia làm quan võ rồi cử hắn đi Đông Châu"
Khuôn mặt Trầm Nghị thản nhiên như không, đôi mắt hổ phách hẹp dài thâm trầm nhìn nàng như muốn thao nàng ngay tại chỗ
"Nếu nàng đã biết thì ta cũng không giấu nàng nữa, hắn ta thèm muốn nàng, ta không cho phép điều đó xảy ra"
"Chẳng phải giờ ta đã là ngừoi của chàng rồi sao? Hà cơ phải dồn hắn vào chỗ chết?"
"Tịch Dao! Ta đã tha chết cho hắn một lần. Hắn to gan treo bức hoạ của nàng trong thư phòng, thuê sát thủ đầu bảng Đông Các lẻn vào cung đưa nàng đi, nếu ta không kịp thời bắt được tên sát thủ vào đêm đó, đem vợ con hắn đến uy hiếp, làm sao biết được tên hầu gia đó luôn mơ tưởng đến nàng không ngoai"
Tịch Dao nhớ lại đêm đó, động tĩnh ngoài cung rất lớn, một lúc sau Trầm Nghị bước vào, chỉ đơn giản nói là mâu thuẫn giữa các cung nhân, hắn đã đem họ xử lý theo cung quy, nàng khôbg cần lo lắng. Giờ nàng mới biết, đó vốn là người Lâm Tự phái tới đưa nàng đi.
Trầm Nghị tiến tới chỗ Tịch Dao, cúi mặt xuống hít hà nơi cổ nàng, cắn mút nơi cổ trắng ngần ấy, mặt hiện rõ ý cừoi.
"Dao Dao của ta, những kẻ mơ tưởng đến nàng, đều phải chết. Ta không một đao giết hắn, đưa hắn đến chiến trường tự sinh tự diệt, là sự từ bi lớn nhất của ta dành cho hắn"
Hắn biết hắn yêu nàng đến hèn mọn. Một thân long bào cao quý đêm đêm đưa lưỡi liếm nơi xấu hổ đó của nàng. Nàng chỉ cần nhìn một con cẩu nhiều hơn một cái, hắn cũng sinh ra cảm giác ganh ghét.
Tịch Dao càng dãy dụa ra khỏi vòng tay Trầm Nghị, hắn càng ôm hôn nàng mạnh mẽ hơn cho đến khi nàng rơi ra những giọt lệ, đôi mắt lờ mờ hơi nước
"Ta không muốn hắn vì ta mà phải chết. Ta cầu xin chàng tha cho hắn, cho hắn đến biên cương sống nốt phần đời còn lại với gia đình cũng được, cử hắn đi cứu trợ thiên tai cũng được, đừng dồn hắn vào chỗ chết có được không?"
"Dao nhi ngoan, ta không muốn thấy nàng vì nam nhân khác mà cầu xin ta"
Tịch Dao ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn hắn, ánh mắt căm phẫn mà nàng đã giấu đi từ lâu, hiện tại lại hiện ra trên khuôn mặt nàng
"Ta là điên rồi mới cho rằng chàng đã thay đổi. Nếu Lâm Tự hầu gia có vì ta mà chết, cả đời này ta cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng"
Trầm Nghị vốn không phải người kiên nhẫn, nghe được những lời đó của nàng, hắn nửa phẫn nửa mỉa mai nhìn thẳng vào đôi mắt ấy
"Vậy nàng cứ hận ta đi, nàng có hận ta đến chết cũng không rời được khỏi ta nửa bước"
Nàng không nói lên lời, giờ đây đối chấp với một kẻ điên cuồng như hắn là điều không thể. Tịch Dao tức giận bỏ đi, chưa đi được nửa bước thì bị hắn kéo lại ôm chặt trong lòng.
"Dao Dao, thái y nói nàng đã có thai, đừng vì những chuyện nhỏ nhặt này mà cáu giận với phu quân nàng, có được không?"