Đế Vương Muốn Độc Chiếm Ta

Tịch Dao sau vụ mâu thuẫn đó đều không nói chuyện với Trầm Nghị. Hắn cho người làm món ngon, kì trân dị bảo đến tẩm cung nàng cũng không đổi được một ánh nhìn của nàng. Tịch Dao dù nuốt không trôi vẫn cố ăn một chút cháo sen, dù sao thì Trầm Nghị cũng là người làm nàng tức, cái thai này vẫn là hài tử của nàng.

"Dao Dao, nàng đang thách thức sự kiên nhẫn của ta có đúng không?"

Trầm Nghị đem bát chè vải tiến cống đập xuống bàn nhìn Tịch Dao một cách tức tối. Nàng vốn từ hôm đó đến giờ đều né tránh hắn, cung nhân đưa đồ đến không phải do hắn ban thì nàng gặng ăn, là đồ của hắn thì nàng không thèm liếc nhìn lấy một cái.

"Chàng có tư cách nói những lời đó với ta sao?"

Trầm Nghị tiến tới nắm chặt vai nàng, đôi mặt hẹp dài vô cùng căm phẫn, nhìn nàng như muốn giết nàng ngay tại chỗ

"Nếu không phải nàng đang mang hài tử, ta sẽ đem nàng làm ngay tại đây"

Trầm Nghị dù tức cũng phải nhịn nàng một phần, hắn liền bãi giá khỏi tẩm cung của nàng.

Tịch Dao nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, lòng mang cảm giác nặng nề vô cùng. Nàng cũng yêu hắn, nhưng những việc hắn làm khiến nàng không thể nhắm mắt cho qua được

"Hoa nhi, có phải ta đang quá ích kỉ không?"

Cung nữ Hoa nhi kính cẩn cầm lấy bát chè, từ tốn đáp lại nghi vấn của nàn


"Bẩm nương nương, hoàng thượng suy cho cùng cũng là nghĩ cho người, nương nương suy xét"

...

6 tháng sau cũng là ngày trận đánh khốc liệt đó kết thúc, tuy thắng trận nhưng Lâm Tự cũng đã hy sinh trên chiến trường, chính hắn với đầu óc nhanh nhạy đã bày ra mưu kế, nhưng lại không thể cứu lấy chính bản thân mình

Tịch Dao lúc này cũng đã sắp hạ sinh thái tử. Nghe tin Lâm Tự đã hy sinh trên trận chiến đó, Tịch Dao không còn đứng vững, tâm trạng áy náy cùng cực. Còn về phía Trầm Nghị vẫn hàng đêm đến tẩm cung của nàng, dỗ nàng đi ngủ nhưng nàng vẫn giữ thái độ lạnh nhạt như vậy với hắn.

Tịch Dao vì lo lắng quá độ, lại không chịu ăn uống, sức khoẻ nàng ngày càng tiều tụy.

Trầm Nghị đứng bên ngoài phòng đi qua đi lại, long lắng vô cùng, liên tục trông ngóng Tịch Dao đang hạ sinh hài tử bên trong

"Là song thai!"

"Oa..oa.." 2 tiếng khóc trẻ con vang lên khắp
căn phòng.  Nhưng hắn lại chưa thể vui nổi

"Nương Nương! Người đừng ngủ! Nương nương"

Đám cung nhân liên tục sơ cứu cho nàng, vốn dĩ cơ thể nàng đã rất tiều tuỵ, 6 tháng nay còn giữ được cái thai đã là một kì tích.

10 phút sau thái y chân run cầm cập bước ra khỏi phòng. Quỳ rạp trước mặt vị đế vương kia.

"Hoàng thượng tha mạng, là lão thần vô dụng, nương nương khó sinh, đã không thể giữ nổi tánh mạng"

Lời nói của ông ta như đâm hàng ngàn nhát kiếm vào tim Trầm Nghị. Hắn như điên lao vào trong phòng.

Tịch Dao vẫn nằm đó. Vẫn là mái tóc vàng ánh kim làm hắn mê mẩn, vẫn là khuôn mặt động lòng người ấy nhưng nàng đã không còn cử động nữa, không còn nói chuyện cười đùa với hắn nữa.

Một vị đế vương cao cao tại thượng lại quỳ rạp bên nàng, lộ ra dáng vẻ đau khổ nhất nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của Tịch Dao

"Nàng đang đùa với ta đúng không. Nàng tỉnh dậy đi, ta sẽ không làm vậy nữa. Ta sai rồi, ta không nên cho tên hầu gia đó đi đánh trận, ta cầu xin nàng, nàng muốn gì ta cũng cho nàng, nàng đừng rời xa ta"


Nhưng hiện thực vẫn là hiện thực, hai hàng nước mắt đau khổ lăn dài trên má hắn, đôi tay gân guốc cầm chặt tay nàng không buông.

"Tịch Dao... Sao nàng lại ác với ta vậy?"

Đám cung nhân cúi rạp đầu xuống, ai cũng dám ho he gì. Trầm Nghị lúc này như phát điên, ai cũng thừa biết hắn yêu vị hoàng hậu này hơn cả mạng sống.

...

"Phụ hoàng"

Năm đó Tịch Dao hạ sinh một đôi song thai một nam hài tử và một nữ hài tử. Giờ đây hai người đều đã trưởng thành. Trầm Dao Quân đã trở thành một vương gia đầu đội trời, chân đạp đất. Lập vô số chiến công hiển hách. Trầm Dao Tuyết trở thành nữ nhi phổng phao mềm mại, nét đẹp tựa Tịch Dao năm đó. Bao nhiêu năm như vậy Trầm Nghị cũng chỉ có hai hài tử này, cũng không khai chi tán diệp thêm nữa.

"Đúng là hai hài tử tốt, hãy thay ta bảo vệ vương quốc này, ta nhớ mẫu thân các con rồi"

Trầm Dao Quân nắm chặt tay phụ hoàng, Trầm Dao Tuyết đứng bên cạnh khóc đỏ ửng mắt. Đây là hai bảo bối duy nhất là Tịch Dao để lại cho hắn trước khi lìa thế. Bao nhiêu năm qua hắn đem tình cảm đặt hết vào hai hài tử này, chỉ mong Tịch Dao nhìn xuống có thể thấy hai hài tử của mình sống sung túc, khoẻ mạnh.

Một luồng ánh sáng trắng ập tới trước mặt Trầm Nghị, khung cảnh dần hiện ra, Tịch Dao bên con suối, bao quanh là đồng cỏ xanh ngát nơi mà Trầm Nghị và Tịch Dao vô tình gặp nhau.

Nàng nhìn thấy hắn, Tịch Dao chỉ quay lại mỉm cười

"Ta tha thứ cho chàng rồi"

...


"Cho một ly americano"

Tịch Dao đứng cạnh quầy cà phê, loay hoay mãi không quét được cái mã QR để thanh toán.

Đột nhiên một người đàn ông mặc vest tây cao lớn, soái vô cùng đi đến, giơ điện thoại ra quét mã thanh toán cho cô.

"Ly này để anh"

Người đàn ông nhanh chóng bước đi, dúi vào tay cô một tờ giấy. Tịch Dao nhìn theo bóng lưng đó rời đi, trong lòng dâng lên cảm giác đau nhói vô cùng.

Cô mở danh thiếp ra, bên trong ghi số điện thoại, tên Trầm Nghị cùng dòng chữ nhỏ bên dưới.

"Đừng quên anh nhé"


——

Hoàn chính văn! Cảm ơn độc giả đã ủng hộ bộ truyện này. Mình rất biết ơn và vui khi bộ truyện này đã được nhiều sự đón nhận của các bạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận