2 tháng gần đây nàng không hề thấy hắn ở trong phủ lấy một lần, hắn luôn bận rộn việc trong cung. Tịch Dao chỉ nghe truyền tai rằng Đại hoàng tử mưu phản bị Tam hoàng tử vạch trần. Thánh thượng nể tình ruột thịt, Đại hoàng tử bị biếm làm thứ dân, vĩnh viễn không được quay trở lại hoàng cung.
Hồi lâu về trước, Trầm Nghị có kể cho nàng nghe. Phụ hoàng hắn vì dè chừng trước thế lực gia tộc của hoàng hậu. Kể cả khi bà ta bức chết mẫu phi của hắn, thánh thượng cũng chỉ phạt bà ta đóng cửa hối lỗi ở Từ Đường. Từ sau đó vì đại cục, một tiếng mẫu hậu, hai tiếng mẫu hậu được hắn gọi chính kẻ thù giết mẫu phi của mình, hắn ghê đến tận ruột tủy.
Khi đó nàng cũng thắc mắc, tam vương gia là con của phi tần, sao lại có thể trở thành thái tử? Nhưng sau khi biết được do Đại hoàng tử tính tình tàn bạo, nhập muối lậu, đúc tiền giả, từ đó liền mất chức vị Thái tử.
Không có Trầm Nghị ở đây, nàng định sẽ nhanh chóng dọn ra, dù sao giờ nàng có thể sống dư dả một chút, việc kinh doanh của Túy Xuân Lầu lên như diều gặp gió.
---------
Trầm Nghị từng bước nặng nề tiến vào Đại Long cung. Trên long sàng có một người đàn ông già nua, thân thể yếu ớt, hơi thở như một đứt một còn. Hắn đưa tay vén chiếc màn mỏng, đôi mắt nửa phần khinh thường nhìn người bên dưới đang hấp hối.
"Phụ hoàng, mẫu phi dưới suối vàng cô đơn đã bao năm. Nhi thần cho rằng, phụ hoàng nên xuống đó sớm một chút, nhanh chóng bầu bạn cùng mẫu phi"
Hoàng đế cố chút sức lực cuối cùng, buông lời mắng chửi hài tử đang đứng trước mặt.
"Nghịch tử! Đúng là nuôi ong tay áo!"
Trầm Nghị nghe vậy thì bật cười, một bên lông mày nhếch lên chất vấn.
"Nuôi ong tay áo? Những năm qua ông đã làm gì ba mẹ con tôi, ông là người rõ nhất. Tôi đây chỉ là, giúp ông thanh thản sớm hơn một chút mà thôi"
Không để vị hoàng đế nói gì thêm, hắn 1 đao đâm chết người cha già yếu ớt nằm trên long sàng.
"Truyền tin ra bên ngoài, hoàng thượng sức khỏe yếu ớt, nay đã băng hà"
Trầm Nghị liếc nhìn tên thái giám đứng bên cạnh, lạnh lùng rời đi không quay đầu nhìn lấy một cái.
Thứ hắn coi trọng, đặt trên đầu quả tim giờ chỉ có Dao Dao, giờ hắn đã trở thành bậc đế vương, đương nhiên sẽ bắt nàng về, khiến nàng trở thành hoàng hậu luôn luôn bên cạnh hắn, muốn rời cũng không thể rời.
....
"Yo? Đây không phải đích nữ thừa tướng sao? Sao giờ lại lưu lạc bên ngoài vậy. Trách cũng chỉ trách phụ thân ngươi cũng quá vô tâm đi, ngươi mất tích cũng chỉ tìm cho qua loa"
Lưu Thư là tiểu thư phủ Lưu tướng quân, được cha mẹ nuông chiều từ nhỏ nên tính tình kiêu căng, không coi ai ra gì. Nàng ta luôn đố kị Tịch Dao được mọi người yêu mến, nhan sắc hay tài năng đâu không bì được nàng.
"Ta như thế nào vẫn là hơn những người chỉ biết khua chân múa mép, tóc dính phân chim còn không biết"
Lưu Thư nghe thấy thì lập tức sờ lên đầu, lấy xuống được một chất lỏng trắng, hôi thối vô cùng liền dậm chân tức giận.
"Ngươi! Ngươi chờ đó cho ta, đến lúc ta nhập cung tuyển tú trở thành người bên cạnh tân hoàng đế sẽ cho ngươi biết mặt"
Tịch Dao được một phen cười hả hê, mãn nguyện vô cùng.
"Nhập cung thì có gì vui chứ, chẳng phải cả đời sẽ bị nhốt trong đó sao? Đúng là ngu xuẩn"
"Ngu xuẩn gì vậy?"
Giọng nói của nam nhân phát ra sau lưng nàng, hóa ra là Lâm hầu gia đến thăm nàng.
"Hầu gia lại đến thăm ta sao, ta đứng tận đây, mà ngài tìm ta cũng nhanh quá đấy"
Lâm Tự nghe vậy liền phì cười, vén sợi tóc thừa của nàng ra sau. Sự việc đó thu vào mắt của thị vệ mặc áo đen đứng bên cạnh không chừa một chi tiết nào.
"Mái tóc vàng ánh kim này của nàng cũng quá nổi bật đi, ta không thấy thì chính là ta mù rồi"
Cười nói vui vẻ một lúc, bỗng dưng một đám thị vệ mặc giáp đen xông tới bao vây lấy Tịch Dao, làm cho nàng một phen sợ hãi.
"Tịch cô nương xin hãy đi theo chúng tôi"
"Dựa vào cái gì chứ? Các ngươi bảo ta đi là ta phải đi sao?"
"Các ngươi đây là có chuyện gì vậy?"
Tên thị vệ giơ hiệu lệnh lên cho Lâm Tự xem, sau đó dõng dạc nói.
"Mong hầu gia đừng xen vào, đây là việc riêng của thánh thượng"
Đám thị vệ thấy Tịch Dao không chịu thuận theo, liền bắt nàng ngồi lên xe ngựa.
"Gặp phải chuyện gì vậy không biết. Mạng nhỏ này sắp không giữ được rồi sao?"