Đế Vương Muốn Độc Chiếm Ta

Tịch Dao ngồi trên xe ngựa lo lắng khôn xiết, đôi tay nhỏ bé nắm chặt thập phần sợ hãi.

Nàng dự định sẽ chỉ ở lại đây hơn một năm nữa là có thể về nhà rồi, ai ngờ có khi chưa kịp về đã phải nộp mạng tại nơi này rồi.

"Cô nương, mời vào"

Nàng bị đưa vào một căn phòng xa hoa, vừa vào đã bị đám nô tì lôi đi tắm rửa, phản ứng cũng không kịp.

"Này! Chờ đã! Các ngươi làm gì vậy?"

Trong bồn tắm rải toàn hoa hồng, thoạt nhìn khá xoa hoa, nến cũng là nến hương thượng hạng.

Đám nô tì kì cọ chân tay cho Tịch Dao, bọn chúng cố ý kì thật mạnh, khiến nàng đau rát vô cùng.

Đám nô tì hầu hạ xong cho Tịch Dao thì liền lui xuống, một trong số đó lẻo mép bàn chuyện.

"Các ngươi nói xem tại sao bệ hạ lại đưa về một nữ nhân không rõ thân thế, lại còn xinh đẹp đến như vậy"

Cung nữ bên cạnh nhếch mày, hất cằm, giọng điệu ghen ghét.

"Tất nhiên là ả ta quyến rũ bệ hạ rồi, một thứ dân tầm thường, cũng gọi là có tư sắc, tất nhiên là dùng nhan sắc câu dẫn nam nhân"

"Các ngươi vừa mới nói gì?"

Tiếng giọng trầm ấm của nam nhân vang lên. Đám cung nữ nhìn thấy liền một loạt quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu.


Đôi mắt Trầm Nghị xoẹt qua một tia sát khí, khuôn mặt vẫn không hề biến dạng nhìn sang thái giám đứng cạnh.

"Giết"

Đám cung nữ nghe thấy thì hốt hoảng, có người còn dập đầu đến chảy máu xin tha. Rốt cuộc là đứng trước cái chết, con người ta vẫn là hèn nhát.

"Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng!"

Trầm Nghị không hề quan tâm mấy thứ vặt vãnh này, thứ hắn quan tâm chỉ có tâm can bảo bối của hắn đằng sau cánh cửa này thôi.

"Lui hết đi"

Tịch Dao ở trong phòng đứng dậy nhìn một lượt, đều là một màu đen bao trùm, nàng vớ lấy chiếc bàn gần đó, trên đó là một con ngựa gỗ.

Nhưng nàng biết rõ đây là con ngựa gỗ Tịch Dao khắc riêng tặng cho thái tử, hơn nữa đường hoa văn nàng cảm nhận được đều rất quen thuộc, bên dưới móng còn khắc chữ Trầm.

Đột nhiên đằng sau nàng phát ra tiếng động của một nam nhân, hắn vòng tay qua ôm eo nàng, mũi cao dò xét hương thơm nơi cổ nàng.

"Dao Dao"

Tiếng nói quen thuộc vang lên, nàng hốt hoảng quay ra sau, nhưng căn phòng tối um, mặt hắn căn bản là không thể nhìn thấy.

Không để nàng kịp phản ứng hắn bế nàng lên, hướng nơi long sàng mà ghì chặt nàng xuống.

Tịch Dao hoảng sợ tột độ, cố gắng vùng vẫy, hai tay bị hắn túm lại xích ở đầu giường.

"Ngươi định làm gì?! Thả ta ra! Tên khốn!"

Biết được nam nhân trước mặt có ý đồ không tốt, nàng lại càng giãy dụa hơn, tim đập nhanh hơn cả tiếng chân ngựa phi.

Hồi nãy vừa mới tắm xong, đám cung nữ đó không hề đưa cho nàng áo ngoài, chỉ cho nàng mặc đúng váy trong. Hiện tại hắn chỉ cần cởi thắt lưng của nàng ra, trên người nàng sẽ trần trụi không còn gì.

"Không! Ngươi không được làm như vậy! Chỉ cần ngươi tha cho ta, ngươi muốn bao nhiêu tiền ta đều sẽ cho ngươi"

Trầm Nghị nghe vậy thì phì cười, tiểu bạch thỏ này vẫn là ngốc nghếch như vậy, từ lúc nàng đi vào có thứ gì là không phải đồ thượng hạng, xa hoa vô cùng, nhìn cũng biết là không thiếu chút tiền đó của nàng.

Tịch Dao chỉ nghe thấy tiếng cười của hắn, y phục cũng đã bị hắn lột sạch, nàng cũng nghe thấy tiếng hắn cởi y phục. Trầm Nghị áp sát vào người Tịch Dao, nàng có thể cảm nhận được cơ bụng săn chắc của hắn, nhưng nàng lại chán ghét vô cùng.

Trầm Nghị đưa miệng xuống trêu đùa nơi bồng đào trắng mịn, đôi tay thô to nắn bóp chúng không tránh được có chút mạnh bạo. Hắn lại đưa môi lên áp sát cánh môi mềm mại của Tịch Dao, chiếc lưỡi đinh hương luồn vào trong khoang miệng, mạnh mẽ chiếm hết mất ngọt của nàng.

"Ư...ưm...cút..."


Hai tay nàng bị người đàn ông trói chặt, không thể di chuyển, chỉ có thể ưỡn người tránh né.

Thấy đã trêu đùa nàng cho đủ, hắn giải thoát thứ nam căn to lớn, đặt nơi cửa huyệt của nàng mà chà sát.

Nàng cảm nhận được thứ kinh tởm đó, nó lại còn to lớn như vậy. Nàng khóc hết nước mắt van xin hắn.

"Ta van ngươi đừng làm vậy! Làm ơn"

Tâm trí nàng mơ hồ, nước mắt giàn dụa, chỉ mong người phía trên buông tha.

"Nàng lại không ngoan rồi, sau này phải dạy dỗ thật nhiều"

Vừa dứt câu, Trầm Nghị đưa thứ thô to đó tiến vào trong. Tịch Dao cảm thấy như bị xé toạc, hạ bộ đau xót vô cùng, máu cùng dịch thủy chảy ra không ngừng.

"Ahhh! Đồ khốn nhà ngươi! Mau cút!"

Thấy nàng đau đớn không tả, hắn vốn định để cho nàng thích ứng một chút, nàng còn bồi thêm câu làm hắn không thể không nén cơn giận.

"Lâm Tự...hức...cứu ta"

Nàng vừa khóc lóc đau đớn vừa kêu tên một nam nhân khác trước mặt hắn, hắn điên tiếc vô cùng.

Không để nàng thích nghi nữa, hạ thân hắn liền bắt đầu ra vào mạnh mẽ, cơn thịnh nộ của hắn như đang trút hên lên người nàng vậy.

"Aa!... Đau!...ư...xin ngươi...mau dừng"

Tốt nhất là đừng để hắn phát hiện ra Lâm Tự là ai, nếu không hắn sẽ khiến cậu ta sống không bằng chết, ngũ mã phanh thây!

Hắn đem đôi chân thon dài của Tịch Dao quấn quanh hông mình, hai bàn tay to lớn của hắn ghì chặt eo nàng đến đỏ tấy, cự vật ra vào không ngớt.

"Ah...ưm...ư...hơ"


Trong căn phòng xa hoa toàn là tiếng rên, mùi vị dục vọng và những âm thanh 'bạch' 'bạch' cô cùng ái muội.

Hắn ra vào trong thân thể ngọc ngà của nàng một hồi lâu liền chạy nước rút, bắn hết tất cả mầm mống của mình vào bên trong tư mật.

Phía dưới của nàng sưng đỏ lên, chứa đầy thứ dịch đó của Trầm Nghị, hơi thở của nàng nặng nề, đôi mắt mơ hồ không còn rõ.

Nhưng hắn nào có buông tha cho nàng nhanh như vậy. Trầm Nghị nhấc hông nàng lên, để nàng bám vào thành giường, cự vật căng trướng lại tiếp tục cắm vào.

Dù mới chỉ là lần đầu của nàng, nhưng hắn không hề nương tay, ngược lại còn hành hạ nàng hết lần này đến lần khác. Nếu để nàng biết được người đó là ai, sẽ hận đến tận xương tủy.

_______


Nam phụ sắp lên thớt rồi=))










Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận