Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược

Editor: camanlwoibieng

- ---------------%----------------

Gương mặt tuấn tú của Kỷ Ninh Lãng lạnh xuống, trong mắt mang theo sát khí. Tuy rằng hắn xuất thân là thường dân, nhưng hắn chịu đại ân đại đức của ân sư, thân là thủ lĩnh của quân khởi nghĩa Thanh Long, trách nhiệm của hắn chính là lấy tâm nguyện vạn dân thiên hạ khởi nghĩa tạo phản, chống lại sự bạo chính của Lý Thanh Vân.

"Lý Thanh Vân, ai ai cũng có thể giết được."

Môi Kỷ Ninh Lãng đỏ như đan chu, dưới tay áo là khăn quàng cổ màu trắng tinh khiết quấn quanh tay, ánh mắt càng ngày càng kiên định.

"Kỷ mỗ nhất định không phụ sự kỳ vọng của vạn dân, giết bạo quân Lý Thanh Vân kia, để Ung Quốc được hưởng thái bình!"

Ánh mắt Vương Tử Khang càng ngày càng kích động, càng ngày càng sùng bái.

Hắn đi theo Kỷ Ninh lãng nhiều năm, đi Giang Nam xông về phương Bắc, đi khắp nơi tập hợp những người có cùng lý tưởng chống lại sự thống trị của bạo quân Lý Thanh Vân, lúc này mới đạt được một chút thành tựu và quy mô như bây giờ, đủ để chống lại Thiên Sách quân Ung Quốc.

Chuyện cho tới bây giờ, Vương Tử Khang tin tưởng Kỷ Ninh Lãng nhất định có thể chống lại tên Lý Thanh Vân bạo ngược thống trị vương quyẻn, ngồi lên đế vị cao cao kia.

Tất cả bọn họ đều đang chờ đợi ngày này.

Dân số Hứa Đô không tính là nhiều, buổi sáng trên đường phố dáng người thưa thớt.

Kỷ Ninh Lãng cùng Vương Tử Khang dẫn theo mấy huynh đệ cầm mấy lô hàng hóa, nộp tiền đất liền bắt đầu bày sạp ra vẻ buôn bán.

Tấn Quốc được canh phòng nghiêm ngặt, từng người ra vào đều được kiểm soát chặt chẽ, bọn họ mang danh buôn bán đến Hứa Đô, ít nhất phải dựng sạp trong hai ngày để giả vờ lừa gạt quan binh Tấn Quốc.

Độc Cô Ly gõ cửa phòng Lý Thanh Vân.

Thật lâu sau.

Không có phản hồi.

Độc Cô Ly khẽ nhíu mày, lại gõ gõ.

Vẫn không có phản hồi.

Y lo lắng cho Lý Thanh Vân, liền mở cửa, nhìn thấy Lý Thanh Vân cuộn mình trong chăn, vẫn đang ngủ say.

Độc Cô Ly yên lòng, đi qua cúi người vuốt ve mặt Lý Thanh Vân, trong mắt tràn đầy khuôn mặt say ngủ của Lý Thanh Vân, y có chút không nỡ đánh thức hắn, xuất thần nhìn thật lâu, mới chậm rãi nói: "A Vân, rời giường thôi."


Lý Thanh Vân nhẹ nhíu mày, ngái ngủ mở mắt ra, thấy Độc Cô Ly gần ngay trước mắt, hiển nhiên đã thay đổi dung mạo, mặc lại y phục, bộ dáng này, tuyệt đối không ai biết được y là Nhị Hoàng tử vong quốc Độc Cô Ly thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Tuyết Quốc.

Ánh mắt hắn mông lung nhìn Độc Cô Ly, sau đó kéo chăn phủ kín đầu, xoay người tiếp tục ngủ.

Độc Cô Ly thở dài, ngồi ở mép giường, giọng nói ôn nhu và cực kỳ từ tính: "A Vân, thuật dịch dung sẽ mất hiệu lực, hôm nay ta giúp ngươi dịch dung một lần nữa, bọn họ sẽ không dễ dàng nhận ra ngươi."

Lý Thanh Vân hiển nhiên đã ngủ thiếp đi, hoàn toàn không nghe thấy Độc Cô Ly đang nói cái gì.

Độc Cô Ly quay đầu lại, con ngươi màu đen như ngọc chậm rãi hòa tan như tuyết sương, hóa thành một dòng suối nước nóng dịu dàng ấm áp. Y vươn tay muốn xốc chăn lý Thanh Vân lên, suy nghĩ một chút liền buông xuống, rốt cuộc vẫn không muốn làm Lý Thanh Vân không thoải mái, cũng muốn hắn ngủ nhiều hơn.

Trùng hợp trong phòng có một cây Thất Huyền cầm.

Độc Cô Ly đi qua chậm rãi ngồi xuống, năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng gảy dây đàn, tiếng đàn thiên kỳ tuyệt mỹ tuôn ra từ trong tay y.

Tiếng đàn này giống như là một khúc thôi miên, Lý Thanh Vân ngủ ngon hơn.

Giấc ngủ này kéo dài đến giữa trưa.

Lúc Lý Thanh Vân tỉnh lại, Độc Cô Ly còn đang đánh đàn.

Tiếng đàn lượn lờ bên tai.

Mắt phượng Lý Thanh Vân thoáng không kiên nhẫn: "Đừng đánh nữa."

Tiếng đàn đột nhiên dừng lại.

"Cuối cùng A Vân cũng chịu tỉnh." Độc Cô Ly cong môi cười ôn nhu nhìn hắn, mái tóc đen như sa xõa phía sau lưng, mặt nạ màu bạc che đi mẫn đỏ trên mặt, đôi mắt như ngọc, khí chất như lan. Cho dù y dùng thuật dịch dung đem chính mình biến thành bình thường đến không có gì lạ, cũng che dấu không được khí chất phong hoa tuyệt đại đầy người kia.

Lý Thanh Vân thu hồi ánh mắt, xốc chăn dậy rửa mặt.

Độc Cô Ly chuẩn bị nước nóng và khăn nóng cho hắn lau mặt, cùng với ly và nước súc miệng vv,... chu đào mọi mặt.

Hiện tại trong cung chỉ có Lục Hoa có tư cách đích thân hầu hạ hắn.

Lý Thanh Vân không nói một câu, để mặc Độc Cô Ly hầu hạ.

Không thể không nói, Độc Cô Ly chiếu cố hầu hạ người khác vô cùng cẩn thận, ôn nhu chu đáo lại nhẹ nhàng săn sóc, Lý Thanh Vân được y chắm sóc đến vô cùng thoải mái. truyen bac chien

Lý Thanh Vân nhìn bộ dáng Độc Cô Ly nghiêm túc dùng khăn ấm lau tay cho hắn, vươn tay vân vê một lọn tóc đen của Độc Cô Ly, giọng nói bởi vì vừa mới thức giấc mà có chút khàn khàn: "Ngươi ngược lại rất biết hầu hạ người khác."


Độc Cô Ly chậm rãi vuốt ve tay Lý Thanh Vân, khóe môi nhếch lên một nụ cười: "A Vân thích không?"

Lý Thanh Vân ừ một tiếng.

"Ngươi thích là được rồi." Độc Cô Ly nhìn tay Lý Thanh Vân, không nhịn được cúi đầu hôn xuống, chóp mũi hít lấy hương vị đến từ lòng bàn tay Lý Thanh Vân.

Chỉ một lát sau, y liền đứng dậy, cười ấn Lý Thanh Vân sắp nổi giận ngồi xuống trước bàn trang điểm, luồn ngón tay vào mái tóc đen nhánh như tơ lụa của hắn, nhẹ nhàng chải, nhìn hai người một ngồi một đứng trong gương đồng, Độc Cô Ly luôn có cảm giác bọn họ vẫn như xưa.

Vấn tóc cho người mình yêu là một chuyện hạnh phúc.

Khi mở mắt ra lần nữa, Độc Cô Ly đã chỉnh trang lại giúp hắn, lối trang điểm của người trong gương đều mang hơi hướng nữ tính, khiến người ta khó nhận ra bộ dáng ban đầu của Lý Thanh Vân, cũng sẽ không có ai cảm thấy hắn là nam tử.

Lý Thanh Vân đứng dậy, vòng qua bình phong đi mặc xiêm y.

Mọi thứ đã hoàn tất.

Hai người cùng nhau ra khỏi phòng, xuống cầu thang, vừa vặn đụng phải "Lục Tuấn" và "Vương Nhị" vừa mới ra đường buôn bán trở về.

Lý Thanh Vân nhìn về phía bọn họ.

Độc Cô Ly đứng sau lưng Lý Thanh Vân, thần sắc nhàn nhạt.

Trong mắt của Kỷ Ninh Lãng có chút kinh diễm, chắp tay nói: "Lục mỗ thấy hai vị còn đang nghỉ ngơi nên không quấy rầy. Hôm nay là buổi sáng ngày đầu tiên chúng ta đến Hứa Đô thành bày sạp buôn bán, buổi chiều sẽ bày thêm, tiếp theo hai vị có cần chờ đi chung không?"

Độc Cô Ly nhìn về phía Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân nhẹ nhàng gật đầu.

Kỷ Ninh Lãng có chút hưng phấn, trên mặt lộ ra một nụ cười.

Ánh mắt Độc Cô Ly càng thêm lạnh như băng, địch ý trong mắt càng ngưng trọng.

Y đi tới trước người Lý Thanh Vân, nắm lấy tay Lý Thanh Vân, lạnh lùng mang theo ý cảnh cáo nhìn về phía Kỷ Ninh Lãng, "Chúng ta đi ăn cơm."

"Mời." Kỷ Ninh Lãng không có dị nghị.

Hắn nghiêng người, nhường đường cho bọn họ.


Kỷ Ninh Lãng đưa mắt nhìn Lý Thanh Vân. Khi Lý Thanh Vân đi ngang qua hắn, Kỷ Ninh lãng cảm giác được chóp mũi ngửi thấy một mùi hương như có như không.

Hắn đột nhiên nhìn về phía mặt Lý Thanh Vân, thất hồn lạc phách đều bị mắc vào trên người Lý Thanh Vân, căn bản không dời được mắt.

Hắn quan sát bóng lưng Lý Thanh Vân.

Độc Cô Ly bên cạnh Lý Thanh Vân lại chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt lưu ly tựa hàn băng không có một tia cảm xúc nhìn hắn chằm chằm.

Kỷ Ninh Lãng bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt.

Người nam nhân này, không đơn giản.

Vương Tử Khang nhỏ giọng nói: "Dục vọng chiếm hữu của hắn đối với nương tử nhà hắn cũng quá mạnh đi, thủ lĩnh, ngươi còn chưa nói với người kia được mấy câu, nam nhân đó đã nảy sinh ác ý với ngươi."

Kỷ Ninh Lãng cười sảng khoái, như có điều suy nghĩ nói: "Chỉ có sợ mất đi, mới có thể có phản ứng như vậy."

"Ngươi hoài nghi hai người này không phải là phu thê?"

Kỷ Ninh Lãng gật đầu.

"Kỳ thật ta cũng nghi thế."

Vương Tử Khang nhíu mày nói, "Bọn họ vừa giống phu thê, vừa không giống phu thê."

Kỷ Ninh Lãng thở dài nói: "Tùy duyên đi, loại chuyện hoành đao đoạt ái* này thủy chung vô đạo đức. Huống chi hiện tại chỉ là ngươi ta ở chỗ này đoán mò mà thôi, nếu người ta thật sự là phu thê, chỉ là cãi nhau, ta lại muốn chen ngang một chân, đây coi là cái gì?"

* (cầm ngang đao đoạt ái tình) đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác

Vương Tử Khang cười nói: "Ta đây không phải là vì suy nghĩ cho việc chung thân đại sự của ngươi sao."

"Đại nghiệp chưa thành, không muốn suy xét đến chuyện nữ nhi tình trường." Kỷ Ninh Lãng chậm rãi nói.

Vương Tử Khang nhún vai.

Ăn xong cơm trưa.

Hứa Đô đang nắng.

Kỷ Ninh Lãng Vương Tử Khang và Độc Cô Ly Lý Thanh Vân, cùng với một đám huynh đệ đi ra đường xem sạp làm ăn. Đường phố người đến người đi, còn có một ít quan binh đang trắng trợn lục soát tuần tra.

Chỉ là Hứa Đô hôm nay, quá mức không bình thường, khắp nơi lộ ra cảm giác quỷ dị.

Trời đổ nắng gắt.

Mấy người nóng đến chảy mồi hôi ròng ròng.


Bỗng dưng, cửa thành Hứa Đô mở rộng, toàn bộ quan binh cầm vũ khí trùng điệp vây quanh Hứa Đô, tất cả dân chúng đều bị quan binh dùng vũ khí dồn vào giữa trung tâm Hứa Đô.

Dân chúng bất mãn ai oán, vì uy áp của hoàng quyền, không thể không nghe theo sự an bài của quan binh.

"Rốt cuộc Hứa Đô hôm nay làm sao vậy?"

Sắc mặt Kỷ Ninh Lãng ngưng trọng.

"Không biết a, phô trương cái gì?" Vương Tử Khang nhíu mày khó hiểu.

Tiếng nói vừa dứt, vô số quan binh bước ngay hàng thẳng lối cầm trường mâu chạy tới, Thái tử điện hạ Tấn Quốc mặc cẩm phục màu đen mạ vàng hoa lệ cưỡi ngựa dẫn theo mấy trăm quân đội đến, không biết hắn lấy được tin tức từ đâu, lại biết được tung tích Lý Thanh Vân ở nơi này.

Hách Liên Thần cười như không cười nhìn đám dân chúng này, giọng nói trầm thấp, thanh âm rất lớn, tản ra ý tứ cảnh cáo nồng đậm: "Đoàn Cửu Nhi! Cửu Nhi, tiểu tình nhân của cô, cô biết ngươi ở chỗ này, ngươi còn muốn chạy trốn đi đâu đây? Ngươi muốn rời khỏi Tấn Quốc, rời khỏi cô, cô nói cho ngươi biết, không thể!"

Lời này vừa nói ra, dân chúng lập tức xì xào bàn tán, quan sát lẫn nhau, họ hiểu Thái tử điện hạ tốn công tốn sức phong cấm toàn thành là vì tìm kiếm một nam tử tên là "Đoàn Cửu Nhi". Trong đám người bắt đầu nhao nhao tìm kiếm bóng dáng người nọ.

"Đoàn Cửu Nhi? Thái tử điện hạ này làm sao tìm được Hứa Đô? Mỹ Nhân tộc kia thật sự ở Hứa Đô?" Trong mắt Vương Tử Khang có chút hiếu kỳ.

"Thái tử Tấn Quốc đến đây tìm người, đối với chúng ta không có ích gì, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi Hứa Đô mới được." Sắc mặt Kỷ Ninh Lãng nghiêm nghị.

Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Lý Thanh Vân.

Kỷ Ninh Lãng không khỏi giật mình.

Độc Cô Ly ôm Lý Thanh Vân vào lòng, Lý Thanh Vân cũng không phản kháng, chỉ nghiêng mặt, quay lưng về phía Hách Liên Thần, sắc mặt có chút khó coi.

"Làm sao vậy?" Kỷ Ninh Lãng quan tâm hỏi.

Độc Cô Ly ôn hòa trả lời: "Hắn có chút sợ hãi."

Kỷ Ninh Lãng nhìn về phía Lý Thanh Vân, an ủi nói: "Không sao, Thái tử điện hạ tìm không được người hẳn là sẽ đi."

Lý Thanh Vân không nói gì.

Dân chúng xung quanh vẫn bàn tán.

Hách Liên Thần nhìn đám dân chúng này, ánh mắt dò xét trong đám người.

Hắn thật sự rất nhớ Vân Vân.

Miếng thịt béo mà hắn chưa chơi đủ, chưa ăn được, còn chưa kịp dùng vừa mới đưa đến miệng đã chạy theo nam nhân khác, thử hỏi hắn làm sao không ngứa ngáy khó chịu.

Lý Thanh Vân a Lý Thanh Vân, nếu ngươi thật sự chọc giận ta, ta thật sự sẽ tiết lộ thân phận ngươi ra a.

Đường đường là Ung Quốc đế quân lại xuất thân từ Mỹ Nhân tộc, khi chuyện này truyền ra ngoài, người trong thiên hạ sẽ biết ngươi trời sinh diễm cốt, sinh ra để giao hợp với nam nhân, đến lúc đó xem ngươi còn có mặt mũi cùng tôn nghiêm nào đặt chân lên triều đình Ung Quốc, lấy uy nghiêm gì uy hiếp người trong thiên hạ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận