Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược

Editor: camanlwoibieng

- ---------------%----------------

Dân chúng Hứa Đô xì xào bàn tán với nhau, nhìn Thái tử điện hạ cưỡi ngựa đi về phía mình, bọn họ không khỏi im lặng hơn rất nhiều, ánh mắt chuyển động theo hướng của Hách Liên Thần, tiếp theo bọn họ thấy Hách Liên Thần dừng lại ở một chỗ.

Hách Liên Thần nhìn đám người Kỷ Ninh Lãng, nhíu nhíu mày.

Kỷ Ninh Lãng cùng Vương Tử Khang liếc nhau một cái, đều coi chính mình như người vô hình.

Hách Liên Thần nheo đôi mắt nham hiểm, đưa lưng về phía ánh Mặt Trời, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm "nữ tử" mặc hồng y đang nép vào trong ngực phu quân, mái tóc đen của người nọ buộc cao, ăn mặc như nữ tử, nhưng trên tai không có lỗ xỏ khuyên, thật kỳ quái.

Hắn lại nhìn về phía nam nhân bên cạnh "nàng", thân mặc một bộ trường bào màu lam đậm, tóc đen buông xuống, mi tâm không có nốt chu sa, khí chất hơi lạnh lùng, y đang vỗ lưng thê tử trấn an.

"Ngươi, xoay người lại." Hách Liên Thần cười như không cười nhìn Lý Thanh Vân.

Sắc mặt Lý Thanh Vân hơi lạnh.

Độc Cô Ly lạnh lùng nói: "Nội tử sợ người lạ."

Hách Liên Thần kéo dây ngựa, trực giác mách bảo hắn người này chính là Lý Thanh Vân, hắn làm sao có thể nhận sai? Nam nhân áo xanh trước mắt này rõ ràng chính là Độc Cô Ly giả trang, nếu là người của Tinh Thần Lâu, Độc Cô Ly biết chút thuật dịch dung cũng không kỳ lạ gì.

Hắn cũng không bức bách Lý Thanh Vân, chỉ xuống ngựa, chậm rãi bước tới trước trước mặt mọi người, vẫy vẫy tay, tất cả quan binh liền vây quanh đám người Kỷ Ninh Lãng Vương Tử Khang Lý Thanh Vân Độc Cô Ly.

Dân chúng lũ lượt tránh xa.

Kỷ Ninh Lãng thần sắc lạnh lùng, khó hiểu nhìn Hách Liên Thần.

Vương Tử Khang cũng thấy cực kỳ kỳ quái, Thái tử Tấn Quốc dừng ở chỗ này làm gì?

Chỉ thấy Hách Liên Thần trêu chọc cười nói: "Cửu Nhi tốt của cô, vậy mà ngươi lại chạy tới đây, còn giả trang nữ tử để cùng lão tình nhân bỏ trốn? Ngươi không sợ cô tiết lộ thân phận ngươi ra ngoài sao?"

Lời nói chấm dứt.


Một đôi mắt kinh ngạc nhìn về phía Lý Thanh Vân.

Ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của Kỷ Ninh Lãng rơi vào trên người Lý Thanh Vân, đại não trong nháy mắt trống rỗng.

Vương Tử Khang cười nịnh nọt nói: "Đoàn Cửu Nhi chính là nam nhân a, Thái tử điện hạ, ngài có nhầm không?"

Hách Liên Thần híp mắt nói, "Cô làm sao có thể nhận sai hắn chứ? Ngươi nói phải không? Lý--"

Lời còn chưa dứt, Lý Thanh Vân liền xoay người lạnh lùng trừng Hách Liên Thần, lửa giận trong mắt phượng dấy lên, đôi môi đỏ mọng không có bất kỳ độ cong nào, giọng nói của hắn cũng cực lạnh, không ngụy trang gì, từ tính mà dễ nghe: "Hách Liên Thần, nếu ngươi dám nói ra một chữ, vậy ngươi cứ chờ ngọc thạch câu phần với ta đi!"

Hách Liên Thần gần như tham luyến nhìn khuôn mặt này của Lý Thanh Vân, nghe hắn cảnh cáo, không khỏi khàn giọng bật cười, trêu chọc ái muội nói: "Yên tâm, Cửu Nhi, cô làm sao nỡ để cho ngươi trở thành trò cười của Cửu Châu đây?"

Dân chúng nhìn chằm chằm Lý Thanh Vân.

Đây chính là thánh tử Mỹ Nhân tộc Đoàn Cửu Nhi mà cho dù thái tử điện hạ phong cấm cả thành cũng phải tìm bằng được sao?

Ánh mắt Kỷ Ninh Lãng sáng rực, thật không ngờ người mình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên lại là một nam nhân. Có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã thở phào nhẹ nhõm, nếu "Vân cô nương" quả thực là Đoạn Cửu Nhi, vậy sẽ không có gì kinh ngạc khi mình vừa thấy hắn lại xúc động như bậy.

Chỉ thấy Hách Liên Thần mặc một bộ hoa phục màu đen, thân dài ngọc lập, cười như không cười, ánh mắt âm tà, chậm rãi dang hai tay ra, dụ dỗ nói: "Cửu Nhi, ngoan một chút, trở về bên cạnh cô, cô sẽ không đối phó với các ngươi, ngươi nhìn xem, binh lực toàn bộ Tấn Quốc đều xuất động tìm ngươi, trận chiến lớn như vậy a, ngươi còn không mau ngoan ngoãn đến trong ngực cô?"

"Đừng đi." Kỷ Ninh Lãng theo bản năng thấp giọng nói.

Thủ đoạn làm nhục người khác của Hách Liên Thần ở Cửu Châu không phải việc bí mật gì, hắn từng dạy dỗ bao nhiêu sủng vật chỉ biết thần phục dưới thân nam nhân, quả thực không kể xiết. Nếu Cửu Nhi tới bên người Hách Liên Thần, vậy không khác gì rơi vào ma trảo.

Kỷ Ninh Lãng mặt mày lạnh xuống, đã chuẩn bị sẵn sàng quyết chiến cùng quân đội Tấn Quốc ở đây.

Vương Tử Khang kéo tay áo Kỷ Ninh Lãng, thấp giọng nói: "Thủ lĩnh! Chúng ta còn đại nghiệp chưa hoàn thành, đừng vì một Mỹ Nhân tộc mà bại lộ thân phận."

Sắc mặt Kỷ Ninh Lãng do dự, cuối cùng cũng từ bỏ ý định muốn cứu người. Hắn có quốc gia đại nghiệp, có vô số huynh đệ chờ hắn mang theo mấy nhánh quân đội từ Tấn Quốc trở về Ung Quốc. Hắn không thể ở đây rút đao tương trợ người ta chỉ vì bèo nước gặp nhau. Cho dù trong lòng hắn ái mộ người nọ.

"Còn không chịu đến?" Hách Liên Thần cười như không cười, "Cửu Nhi, ngươi nhất định phải buộc cô vận dụng binh lực cắt đứt chân ngươi rồi bắt trở về sao? Lần này trở về, cô sẽ không đơn giản thả ngươi ở trong phủ hành động tự nhiên."

Ánh mắt của dân chúng, bao gồm cả ánh mắt của Kỷ Ninh Lãng và Vương Tử Khang, nhìn về phía Lý Thanh Vân đã dần chuyển thành thương hại lẫn thương tiếc. Thái tử điện hạ xưa nay sẽ tra tấn người đến chết.


Lý Thanh Vân lạnh lùng nhìn Hách Liên Thần.

Một giây sau, Hách Liên Thần nhẹ nhàng giơ tay lên, chuẩn bị ra lệnh cho quân đội phát binh.

Cùng lúc đó, Độc Cô Ly ôm lấy thắt lưng Lý Thanh Vân, xoay người ra phía sau, trong ống tay áo bắn ra hai sợi dây đàn màu bạc, một hướng Hách Liên Thần, một sợi vươn về phía vách tường.

Sắc mặt Hách Liên Thần thoáng chốc sợ hãi, lui về phía sau một bước.

"Đi." Độc Cô Ly ôm eo Lý Thanh Vân phi thân rời đi.

Lưu lại một vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm.

Sắc mặt Hách Liên Thần khó coi: "Đuổi theo!"

Toàn bộ binh lực trong thành Hứa Đô lục soát khắp nơi, vô số quan binh cầm đao kiếm đi trên đường phố toàn lực truy bắt Lý Thanh Vân và Độc Cô Ly đang chạy trốn, trên địa bàn Tấn Quốc, muốn tránh được tầng tầng lớp lớp truy binh rời khỏi Tấn Quốc, nhất định là phi thường khó khăn.

Kỷ Ninh Lãng sắc mặt khó coi nhìn Hách Liên Thần mang theo quân đội rời khỏi nơi này.

Vương Tử Khang "hít" một hơi khí lạnh: "Thì ra người đi cùng chúng ta thật sự là thánh tử Mỹ Nhân tộc mà Thái tử Tấn Quốc vẫn luôn tìm kiếm a."

Kỷ Ninh Lãng có chút hối hận khi không động thủ cứu hắn, nhưng cũng chỉ là hối hận trong nháy mắt, hắn nói: "Chỉ hy vọng hai người bọn họ có thể tránh được sự truy bắt của quân đội Tấn Quốc."

Vương Tử Khang thở dài lắc đầu: "Không có khả năng, trên địa bàn Tấn Quốc, bọn họ cho dù là Đại La Kim Tiên, cũng khó có thể chạy thoát khỏi thiên."

Kỷ Ninh Lãng nắm chặt nắm tay, vẻ mặt lo lắng.

Vương Tử Khang nói: "Thủ lĩnh, cho dù biết hắn là nam nhân, ngươi vẫn thích hắn sao?"

Kỷ Ninh Lãng không trả lời.

Vương Tử Khang đã nhìn ra: "Thủ lĩnh, chúng ta đi thôi, nếu không có duyên phận..."


Nét mặt Kỷ Ninh Lãng vẫn lạnh nhạt: "Tử Khang, dẫn theo tất cả các huynh đệ, đi về phía Linh Đô, bọn họ nhất định sẽ đi Linh Đô, chúng ta đi còn kịp."

"Ngươi đi cứu hắn ta!" Vương Tử Khang ngạc nhiên nhìn hắn.

"Ta không muốn làm gì mà phải hối hận." Kỷ Ninh Lãng cắn răng, lập tức khởi hành, đi tới quán trọ gọi các huynh đệ.

Bên này, Độc Cô Ly mang theo Lý Thanh Vân thoát khỏi sự truy bắt của quan binh Tấn Quốc, chạy một mạch như điên, thậm chí vận dụng nội lực, lao về phía cửa thành, nhưng mà Hách Liên Thần đã sớm cưỡi ngựa chờ ở cửa thành.

Trang sức trên tóc Lý Thanh Vân đều đã rơi xuống, mái tóc đen như sa tản mát sau lưng, khuôn mặt tuấn mỹ âm hàn nhìn Hách Liên Thần phía trước.

Độc Cô Ly lạnh lùng nói: "Hách Liên Thần, ngươi thật sự muốn cùng chúng ta đối địch?"

Hách Liên Thần cười lạnh: "Độc Cô Ly, nếu ngươi không chịu chia sẻ hắn với cô, vậy thì cũng đừng ngăn cản người khác có được hắn! Nếu ngươi muốn cướp, vậy thì xuất ra thực lực, là nam nhân, tốt nhất nên chiến đấu một hồi, ai thắng, hắn liền thuộc về người đó."

Độc Cô Ly ôm chặt eo Lý Thanh Vân, đôi mắt lưu ly không có một chút cảm xúc nào, chỉ nghe được giọng nói cực kỳ lạnh lẽo của y: "Hách Liên Thần, nếu ngươi thật sự muốn ở đây chiến đấu với ta, vậy thì phóng ngựa tới đây đi."

Dứt lời, một thanh trường kiếm băng ngọc xuất hiện trong tay Độc Cô Ly.

Hách Liên Thần cười nhạo nói: "Thật buồn cười! Độc Cô Ly, lúc trước ngươi trúng kịch độc trong cơ quan phủ Thái tử ta, lại bị thương trí mạng như vậy, ngươi hiện tại còn có dư lực nào dám tranh giành với cô?"

"Vậy ngươi hãy đến thử một lần."

Độc Cô Ly âm điệu trầm lãnh khàn khàn, đồng tử tuyệt tình lạnh như băng, tay cầm một thanh trường kiếm, tay kia ôm Lý Thanh Vân, tóc mực bay múa, cả người sát khí lẫm liệt, giống như tử thần Tu La trở về, tản ra khí tức khiến người ta sợ hãi.

Nụ cười của Hách Liên Thần ngưng đọng trên mặt.

Hắn thu hồi tất cả nụ cười, lạnh lùng nhìn Độc Cô Ly: "Độc Cô Ly, ngươi nếu không chết, cô thật sự là mỗi ngày đều không ngủ ngon a."

"Luân xa chiến, chiến thuật biển người, mặc cho Độc Cô Ly ngươi có bản lĩnh thông thiên đến đâu, sớm muộn gì cô cũng mài chết ngươi, cô không tin võ công cùng nội lực của ngươi thật sự tốt như vậy! Thân trúng kịch độc mất máu nhiều như vậy, sớm muộn gì cũng phải khí không lực tẫn, máu chảy hết mà chết!"

Hách Liên Thần ra lệnh cho toàn bộ binh lính ở cửa Hứa Đô tấn công hai người, trong nháy mắt, ánh kiếm đan vào nhau, mặt đất rung chuyển, hàng trăm binh sĩ lần lượt tấn công Độc Cô Ly và Lý Thanh Vân.

Độc Cô Ly ôm Lý Thanh Vân thì thầm: "A Vân, đừng sợ, ôm chặt ta."

Trong chốc lát, kiếm quang tóe lửa, Độc Cô Ly lại nâng đôi mắt lạnh lùng lên, trường kiếm trong tay uốn lượn, vận dụng khinh công Đạp Tuyết Phi Hồng, thân ảnh nhẹ nhàng như chim yến quỷ mị không thể nhìn rõ.

Thiên địa nóng bừng.


Một kiếm lại một kiếm, hung tợn đâm mạnh vào tim các tướng sĩ, rồi nhanh chóng rút về, lần lượt chặt đứt mấy cái đầu của binh lính.

Máu bắn tung tóe khắp nơi, theo đầu người rơi xuống đất, một cảnh tượng kinh hãi như Tu La Luyện Ngục đột nhiên xuất hiện ở cổng thành Hứa Đô Tấn Quốc.

Người nam nhân cao lớn mặc cẩm phục màu xanh đậm lạnh lùng tàn nhẫn như Tử thần Tu La, thu hoạch hết sinh mạng này đến sinh mạng khác.

Thanh kiếm kia theo nhịp điệu chủ nhân đâm thủng hết trái tim này đến trái tim khác, chặt đứt từng cái đầu một.

Thân kiếm sớm đã bị máu tươi nóng hổi nhiễm đỏ, lưỡi kiếm lại giống như chủ nhân lạnh như băng, trên thân nhiễm máu tươi của mấy vạn người.

Không ai từng chứng kiến cảnh giới Tu La Luyện Ngục do Độc Cô Ly sáng tạo còn có thể sắc mặt không sao.

Không ai chứng kiến lúc Độc Cô Ly giết người băng lãnh khát máu đôi mắt ngoan tuyệt còn có thể lạnh nhạt.

Có kẻ nhát gan đã sợ tới mức chân mềm nhũn.

Chiến thuật biển người và luân xa chiến vẫn tiếp tục.

Nhưng vô luận có bao nhiêu quan binh đi vào chiến trường này, cuối cùng đều sẽ trong lúc ngạc nhiên cùng không thể tin được, bị trường kiếm khát máu lạnh như ngọc chém đứt đầu, còn chưa kịp phản ứng, đã máu văng khắp nơi chết ngay tại chỗ.

Toàn thân Độc Cô Ly đều đã bị máu tươi nhuộm đỏ, tựa như một cỗ máy giết chóc lạnh tanh, lại giống như tử thần Tu La đến từ địa ngục, chỉ có thể lạnh lùng giết hết người này đến người khác.

Máu tươi bắn tung tóe trước mắt.

Mặt nạ trên mặt Độc Cô Ly bị nhuốm màu đỏ thẫm, càng làm nổi bật khuôn mặt lạnh băng giống như một dòng nước chết kia. Y cầm trường kiếm, bỗng dưng khóe miệng chảy ra một ngụm máu tươi.

Tâm mạch bảo vệ toàn thân kịch độc đang đảo ngược dòng, cắn nuốt y, khiến y mất khống chế lui về phía sau.

"Độc Cô Ly!" Lý Thanh Vân thấy rõ ràng, biến sắc.

Khi độc tố trong cơ thể Độc Cô Ly chạy khắp toàn thân, một thanh trường kiếm tiến vào bụng Độc Cô Ly.

Máu bắn tung tóe.

Độc Cô Ly ngước mắt lên, băng lãnh nhìn quan binh dùng kiếm đâm vào bụng mình. Một giây sau trường kiếm trên bụng bị y dùng nội lực bức ra, theo trường kiếm rút ra, máu trong bụng chảy ra ào ạt.

Y cũng nôn ra một ngụm máu đen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận