Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược

Editor: camanlwoibieng

- ---------------%----------------

"Bệ hạ, ngài muốn giết người sao?"

Tiểu công tử trẻ tuổi tuấn tú kia mở miệng, nhưng giọng nói phát ra lại là giọng nữ tử trầm thấp.

Đôi mắt hạnh tỏa ra chiến ý lạnh như băng.

Lý Thanh Vân nhìn về phía "hắn", nhẹ nhàng gật đầu, hạ lệnh: "Giao cho ngươi rồi."

"Vâng."

Dứt lời, vị tiểu công tử tuấn tú này liền rút kiếm ra, dẫn theo Thiên Sách quân phía sau xông lên.

"Hắn" cùng Thiên Sách quân trong một măm qua đã hình thành độ ăn ý cực cao, có thể giết Hách Liên Thần trở tay không kịp.

Hai quân lập tức giao chiến.

Hách Liên Thần khinh thường người cầm quân đối đầu với mình trẻ tuổi, lúc này ra lệnh cho tất cả mọi người phản công.

Cuộc chiến diễn ra kịch liệt.

"Đi, đến Hứa Đô." Lý Thanh Vân nắm chắc dây cương, giương roi giục ngựa.

"Bệ hạ, giao cho một mình nàng thật sự không có vấn đề chứ? Nàng là một nữ nhi, không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu." Tiêu Tử Nghĩa cưỡi ngựa đi theo phía sau Lý Thanh Vân.

Hắn vô cùng lo lắng cho Thẩm Kỳ.

"Nàng ấy sẽ không vui khi biết ngươi lo lắng cho nàng như vậy."

Lý Thanh Vân trầm giọng nói, "Cô đã nghe Lâm phó Tướng quân của Thiên Sách quân đánh giá về nàng, nàng là kỳ tài luyện võ, cũng tinh thông chiến lược tác chiến, ngày thường kiếm tẩu thiên phong*, đấu pháp hung mãnh. Chỉ là thiếu kinh nghiệm thực chiến, Hách Liên Thần võ công không cao, quân đội mang theo cũng không nhiều, nàng có thể chống đỡ đến khi chúng ta trở về chi viện."

* Ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.

"Nàng thậm chí còn có thể khiến Hách Liên Thần bại trận. Cô tin nàng ấy có năng lực này."

Cho dù được bệ hạ đánh giá cao, Tiêu Tử Nghĩa vẫn không khỏi có chút lo lắng, một tiểu cô nương mảnh khảnh ra chiến trường giết địch, thật sự có thể sao?

Giao giới giữa Hứa Đô và Linh Đô khá xa, cưỡi ngựa ước chừng nửa canh giờ mới đến nơi.

Bầu trời đổ một cơn mưa phùn rả rích, rửa sạch máu tươi trên nền đất Tấn Quốc.

Lý Thanh Vân vừa cưỡi ngựa vừa nghĩ.

Những lời nói của Hách Liên Thần vẫn còn văng vẳng bên tai. Nghĩ đến khả năng Độc Cô Ly thật sự sẽ bị binh sĩ Hứa Đô làm nhục, trong lòng không biết vì sao lại vô cùng hoảng sợ.

Dây cương trong tay lại bị hắn siết chặt hơn.

Tảng đá lớn trong lòng đã chìm xuống đáy, thư cổ trong người có thể cảm ứng được vị trí của hùng cổ, nhưng giờ này khắc này, hắn cái gì cũng không cảm nhận được, thư cổ trong cơ thể một chút động tĩnh cũng không có.

Tại thời điểm đó, hắn đã đưa ra dự đoán xấu nhất và phương pháp để đối phó với chuyện này.

Mắt phượng của Lý Thanh Vân càng ngày càng đằng đằng sát khí.

"Giá!"

Ngựa chạy càng lúc càng nhanh hơn, bụi đất tung bay dưới vó ngựa.

Mái tóc đen của Lý Thanh Vân phấp phới sau lưng, chuông vàng trên mắt cá chân cũng rung lên.

Tiêu Tử Nghĩa nhanh chóng đuổi kịp Lý Thanh Vân.

Sau khoảng hai nén hương.

Lục Hoa và Lý Thanh Vân cuối cùng cũng gặp nhau.

"Bệ hạ!"

Lục Hoa bỗng dưng dừng bước, ngẩng mặt kích động nhìn hắn.

"Lục Tiểu Hoa, hắn thế nào?" Lý Thanh Vân xuống ngựa, bước nhanh về phía Lục Hoa.

Lý Thanh Vân nhìn người đã ngất xỉu sau lưng Lục Hoa, cả người y đầy máu, quần áo xộc xệch, tóc mực tán loạn.

Lục Hoa trầm giọng nói: "Bệ hạ, hắn bị rất nhiều vết thương trí mạng, chảy máu quá nhiều, vết thương còn bị rượu mạnh thiêu đốt. Ta nhất thời không cảm nhận thấy nhịp tim, có lẽ đã tắt thở."

Lý Thanh Vân giật mình.

Trong mắt hắn, Độc Cô Ly vẫn luôn một thân bạch y tuyệt thế, giống như trăng sáng thanh lãnh kiêu ngạo, lại mang theo vẻ thanh tao thuần khiết của hoa tuyết Mai trắng.

Y đẹp nhưng tuyệt tình vô tâm, nội tâm cường đại đến không thể phá hủy.

Sau này y thể hiện sức mạnh phi thường, trí tuệ và tài năng kiếm thuật vô song. Cầm kỳ thư họa, pha trà điểm hương, cơ hồ không gì không làm được, gần như đánh đâu thắng đó.

Chưa bao giờ có một khắc nào, lại thê thảm chật vật như vậy, y phục lấm đầy bùn đất.

Bởi vì y đứng ở nơi thần đàn cao nhất, không ai có thể đánh bại y.

Cho nên khi Độc Cô Ly nhắm mắt lại, bộ dáng thoi thóp hê mỹ, mới khiến người ta khiếp sợ như vậy.

"Lúc nô tài chạy tới, hắn đã không còn ý niệm cầu sinh trong đầu."

Lục Hoa nhíu mày, "May mà nô tài đến đúng lúc, không để cho hắn bị làm nhục, chỉ là... Aii, những tên đó đều cởi y phục, tình cảnh quá mức ô uế, nô tài không thể nói rõ."

Lục Hoa không nói kỹ, Lý Thanh Vân cũng có thể đoán ra đại khái, bởi vì bản thân hắn cũng từng gặp phải loại tình cảnh này.

Phàm là người ngạo cốt, đối mặt với loại tình huống biết trước kết cục này, đều sẽ cảm thấy khuất nhục đến cực điểm, mất hết tôn nghiêm.

Huống chi Độc Cô Ly còn là người lạnh lùng như trăng cực kỳ cao ngạo.

Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân phiếm hồng, giọng nói nổi lên sát khí âm lãnh: "Tiêu Tướng quân."

"Có thần." Tiêu Tử Nghĩa tinh thần phấn chấn.

"Hội hợp với Thẩm Kỳ, tiến hành kế hoạch tác chiến. Dựa theo kế hoạch đã nói, chúng ta sẽ lần lượt công chiếm Linh Đô và Hứa Đô của Tấn Quốc, thuận thiên giả xương, nghịch thiên giả vong*!"

*Ý nói rằng, người sống thuận theo lý của Trời thì sẽ ngày càng hưng thịnh, người chống lại lý của Trời thì tất sẽ bị tiêu vong.

Hách Liên Thần bất nhân nghĩa, dùng thủ đoạn đê tiện này đối phó hắn. Vậy đừng trách hắn khơi mào chiến tranh Ung Tấn, huyết tẩy mười hai thành trì của Tấn Quốc.

Vốn hắn không muốn dùng thủ đoạn cấp tiến như vậy.

Nhưng Độc Cô Ly vì hắn mà chiến đấu, mối thù này, nhất định phải trả lại.

Huống chi, xâm lược thành trì Tấn Quốc cũng là chuyện đã nằm trong kế hoạch từ lâu.

Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân mang theo một tia lệ khí, cùng huyết khí như cuồng phong bão táp, "Nhất là quan binh toàn thành Hứa Đô, chiếu cố đặc biệt, một tên cũng không giữ lại."

"Giết, không, tha."

"Vâng! Thần tuân chỉ!"

Trong lòng Tiêu Tử Nghĩa kích động vạn phần. Hắn nhận lệnh, lập tức bắn pháo phát tín hiệu lên trời.

Sau đó mang theo một đám quân đội, chậm rãi đi về phía Hứa Đô.

Từ đó về sau, tin tức chiến thần Ung Quốc Tiêu Tử Nghĩa lĩnh binh huyết tẩy Tấn Quốc, giết ba ngàn năm trăm tướng sĩ Tấn Quốc, lan truyền khắp Cửu Châu.

Lý Thanh Vân nhận Độc Cô Ly từ tay Lục Hoa.

Hắn cõng Độc Cô Ly đang thoi thóp.

Sau đó nắm chặt sợi dây cương, vững vàng lên ngựa.

Lý Thanh Vân cầm lấy bàn tay lạnh như băng của Độc Cô Ly, quay đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt như giấy của y, mùi rượu cay nồng xộc thẳng vào mũi, "Vì sao phải hắt rượu lên người hắn?"

Lục Hoa ngữ khí khó hiểu: "Nô tài không biết, có thể là những người đó ghét bỏ cả người hắn toàn là máu quá bẩn rồi."

Như vậy liền tưới rượu lên vết thương?

Lý Thanh Vân vòng hai tay Độc Cô Ly quanh eo mình.

Hắn hầu như không cảm nhận được tiếng hít thở từ Độc Cô Ly.

Lý Thanh Vân cúi đầu nhìn Lục Hoa, hàng mi dài khẽ động: "Lục Tiểu Hoa, nơi này giao cho ngươi, cô dẫn hắn đi biên cảnh Tấn Quốc tìm đại phu."

"Vâng." Lục Hoa gật gật đầu, "Ám vệ sẽ đi theo ngài, bảo vệ an nguy của ngài."

Lý Thanh Vân gật đầu, sau đó liền thúc ngựa, mang theo Độc Cô Ly rời đi.

Dọc đường đi.

Độc Cô Ly dường như bị gió mạnh tạt vào vết thương.

Y nửa mê nửa tỉnh, lúc ngửi thấy mùi hương đặc trưng trên người Lý Thanh Vân, mới vô thức phát ra âm thanh: "A Vân..."

"Ừm."

Lý Thanh Vân nắm dây cương ngựa, tiến về hướng biên cảnh Tấn Quốc.

"A Vân."

"Ta đây." Lý Thanh Vân đáp.

"A Vân."

"Ta đây."

"A Vân..."

Lý Thanh Vân ừ một tiếng.

Tốc độ cưỡi ngựa của hắn cực nhanh, bụi đất tung tóe khắp nơi.

Rất nhanh đã đến được thành trấn ở biên cảnh Tấn Quốc. Trong trấn này có tâm phúc của hắn, là một nơi có thể an tâm tĩnh dưỡng. Cũng có thể nhận được tất cả thông tin về tình hình chiến trận tiền tuyến của Lục Hoa.

Lý Thanh Vân mang Độc Cô Ly tới một phủ đệ, liền xuống ngựa. Sau đó cõng y vào phủ, đi đến chỗ ở của mình, chậm rãi đặt người xuống giường.

"Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Lãnh Ngôn quỳ xuống nói.

Lãnh Ngôn là chỉ huy ở đây, cũng là thủ lĩnh nhánh ám thám của Lý Thanh Vân tại dân gian.

Lý Thanh Vân ra lệnh: "Tìm đại phu tốt nhất nơi này lại đây, phải nhanh lên."

"Vâng!"

Chưa đến một nén nhang.

Lãnh Ngôn đã dẫn đại phu tìm tới.

Lý Thanh Vân đã dùng khăn ướt, lau sạch rượu mạnh trên người Độc Cô Ly, giúp y cởi bỏ quần áo ướt sũng, thay áo lót sạch sẽ, đắp chăn lại.

Khuôn mặt Độc Cô Ly tái nhợt, nốt chu sa mỹ nhân giữa mi tâm đỏ rực, hai hàng lông mày gắt gao nhíu lại, tay vô ý thức run rẩy, nhiệt độ lạnh như băng.

Đại phu buông rương thuốc xuống, bắt mạch cho Độc Cô Ly, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng.

Sau đó lại quan sát sắc mặt y, kiểm tra vết thương trên người.

Đại phu rít một hơi khí lạnh.

Ngay cả người không hiểu y thuật như Lý Thanh Vân cũng biết, biểu tình này rất không ổn.

Hắn cau mày nói: "Thế nào?"

Sắc mặt đại phu ngưng trọng mở mắt Độc Cô Ly ra, cẩn thận nhìn một chút.

"Rốt cuộc thế nào?" Lý Thanh Vân nhíu mày.

Đại phu đứng dậy, thở dài lắc đầu, bắt đầu thu dọn rương: "Ta không cứu được, hoặc là mời cao minh khác, hoặc là lo liệu hậu sự đi."

"Tại sao lại không thể cứu được? Đại phu, ngươi chưa thử, làm sao ngươi biết không thể cứu?" Lý Thanh Vân ngăn cản đại phu.

Đại phu nhìn Lý Thanh Vân đang đứng trước mặt rồi nói: "Ta thực sự không thể cứu được hắn. Hắn có quá nhiều vết thương chí mạng, nội thương ngoại thương, cổ độ và nội lực xung kích. Người bình thường chắc đã chết từ lâu. Hắn có thể sống đến bây giờ... Thật sự là kỳ tích."

"Lương y như từ mẫu. Nếu đại phu có thể cứu được hắn thì xin ông hãy cố gắng hết sức!" Lý Thanh Vân đen mặt, ngăn đại phu lại, nhìn ông chằm chằm.

Đại phu lắc đầu: "Lực bất tòng tâm, nếu làm không tốt hắn sẽ chết. Ta không dám mạo hiểm."

Ông xách hòm thuốc lên chuẩn bị rời đi.

Lý Thanh Vân kéo tay đại phu lại.

Hắn rút một con dao găm ra đâm vào tường. Mắt phượng lạnh lùng nói: "Đại phu, ta sẽ gánh chịu phần rủi ro này thay ông, nhưng nếu hôm nay ông bước ra khỏi cánh cửa này, vậy ông cũng về lo hậu sự cho chính mình đi."

Đại phu vẻ mặt kinh hãi: "Ngươi!"

"Ta nói được làm được." Đồng tử Lý Thanh Vân lộ ra một tia sát ý.

Đại phu bị đe dọa, tái mặt e ngại nói: "Vị công tử này, ngươi đây là làm khó ta."

Lý Thanh Vân đặt dao găm trước cổ đại phu, lấy mạng uy hiếp, tàn nhẫn nhìn ông, "Chữa hay không?"

Đại phu kinh hồn bạt vía, run rẩy nói: "Ta trị, ta trị."

Lý Thanh Vân lạnh mặt thu hồi dao găm, dùng lực đẩy đại phu đi qua mép giường, cầm dao găm, nhìn đại phu.

Đại phu không dám qua loa, thở dài, nhận mệnh tiếp tục bắt mạch cho Độc Cô Ly.

Lần này bắt mạch rất lâu.

Vẻ mặt đại phu nghiêm túc nói: "Ngoại thương mất máu quá nhiều, nên tiêu viêm cầm máu băng bó, nhưng binh khí lạnh làm tổn thương lục phủ ngũ tạng, tình huống không mấy lạc quan."

"Mắt hắn trước kia có phải bị độc chướng tấn công không, ăn mòn mô ở mắt, mù một thời gian?"

"Đúng." Lý Thanh Vân gật đầu.

Đại phu thở dài lắc đầu: "Cần chuẩn bị sẵn tâm lý, hẳn là do không uống thuốc đúng giờ, độc chướng không hoàn toàn tiêu tán, mặc dù tỉnh lại... Cũng có thể mù vĩnh viễn."

"Mù vĩnh viễn?" Lý Thanh Vân sửng sốt.

Đại phu tiếp tục bắt mạch nói: "Hắn hẳn là người tập võ, nội lực thâm hậu, nhưng bởi vì gần đây tâm tính bất ổn, lại bị kích thích, có điềm báo tẩu hỏa nhập ma, hiện giờ nội lực hao tổn nghiêm trọng, dẫn đến hư thoát, trong vòng nửa năm không thể hao tổn nội lực nữa. Nếu không gân mạch đứt đoạn, giống như phế nhân."

"Trong cơ thể hắn có ba loại cổ trùng đang đấu đá lẫn nhau, tổn hại thân thể.... Xin hỏi ba loại cổ kia là?" Đại phu nhíu mày.

Lý Thanh Vân sửng sốt, trả lời tên hai loại cổ độc, đồng thời nói: "Loại cổ thứ ba, ta không biết."

Đại phu lại hỏi thêm một vài câu rồi đầu: "Huyết Cổ là Tình Nhân Cổ, hùng cổ sẽ hấp thu tất cả tổn thương của thư cổ, đồng thời chia sẻ sức mạnh của nó với thư cổ."

"Nhưng mà, trong cơ thể hắn, còn có một loại cổ khác tên là Tuyệt Tình Cổ, nó và Tình Nhân Cổ bài xích lẫn nhau. Chủ nhân Tuyệt Tình Cổ có tình cảm càng sâu, nó sẽ càng hấp thu và nuốt chửng hết tình cảm của chủ nhân. Nhưng những năm gần đây, Tuyệt Tình Cổ hẳn đã ăn quá no, cộng thêm nhân tố ngoại lực, Tuyệt Tình Cổ xuất hiện lỗ hổng, khi ăn vào sẽ nhả một chút cảm xúc trở về. Nhưng loại Tuyệt Tình Cổ này, bài xích tất cả cổ khác, một khi phát giác có ngoại lực xâm lấn, nó sẽ chiến đấu đến chết với kẻ xâm nhập."

"Có điều cổ này chắc là cũng sắp chết, sau khi chết, vị công tử này hẳn là cũng trở lại bình thường."

Trái tim Lý Thanh Vân bỗng nhiên nhảy một cái: "Tuyệt Tình Cổ?"

Độc Cô Ly tự mình ăn Tuyệt Tình Cổ? Hay là có người cho y ăn?

Độc Cô Ly biết trên người mình có loại cổ này không?

Đại phu tiếp tục kiểm tra mạch, mi tâm càng ngày càng nặng, "Ta không cảm giác được trên người hắn có ý chí cầu sinh, nếu như hắn không muốn, vậy rất khó tỉnh lại. Bệnh nhân có bị kích thích gì trước khi bất tỉnh không?"

Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân khẽ rũ xuống: "Bị kích thích một chút. Không tiện để nói chi tiết."

Đại phu thở dài, ngưng trọng nói: "Được rồi. Ngoại thương của hắn trí mạng, nội thương lại quá nhiều và phức tạp, ít nhất cũng phải trị một tháng mới có thể chậm rãi kéo hắn về từ Quỷ Môn Quan, công tử, muốn trị cho hắn, tiền bạc, thuốc tốt một cái cũng không thể thiếu."

Lý Thanh Vân nói, "Bất luận là thuốc gì, ta đều có thể cung cấp, vô luận muốn bao nhiêu tiền, ta đều có thể cho."

"Đại phu, phiền ông rồi."

Đại phu thở dài một hơi. Ông hành y nhiều năm, gặp bệnh nan y nhiều vô số kể, nhưng chưa từng thấy qua người tuổi còn trẻ như vậy, nhưng thân thể lại khô héo giống như người chết.

"A Vân..." Độc Cô Ly lẩm bẩm nói.

Trong lúc mê man, y gọi tên Lý Thanh Vân đã không dưới ngàn lần.

"A Vân..."

"Ta ở đây." Lý Thanh Vân nhẹ giọng nói.

"A Vân."

Độc Cô Ly không biết mơ thấy cái gì, khóe mắt không ngừng rơi lệ, nhỏ xuống gối đầu.

Lý Thanh Vân lau đi nước mắt khóe mắt y, sau đó nói: "Ta ở đây."

Đại phu giúp Độc Cô Ly xử lý xong những vết thương này, liền kê mấy đơn thuốc, tự mình bốc thuốc.

Lý Thanh Vân tiếp nhận thuốc, không biết nhớ tới cái gì, dùng ngân châm dò xét, không độc mới cho Độc Cô Ly ăn vào.

Đại phu dặn dò: "Hắn một mực gọi người tên A Vân, chắc hẳn người đó rất quan trọng với hắn, nếu như có thể ở bên cạnh cùng hắn trò chuyện, sẽ có ích với hắn."

"Đa tạ đại phu." Lý Thanh Vân đưa mắt nhìn đại phu rời đi.

"A Vân."

Độc Cô Ly nắm chặt cổ tay Lý Thanh Vân, nhắm chặt mắt lại, nốt chu sa màu đỏ giữa lông mày khiến y trông có chút sức sống.

Không biết y đang mơ thấy gì, tay càng siết chặt hơn: "A Vân."

"Có chuyện gì vậy?" Lý Thanh Vân hỏi.

"Đừng... đừng bỏ rơi ta..."

Chiếc gối đã ướt đẫm, nước mắt trượt xuống khỏi hốc mắt Độc Cô Ly.

"A Vân..."

"Xin ngươi, đừng đi."

Lời y nói rất chậm, khàn khàn, thậm chí còn có chút nghẹn ngào.

Lý Thanh Vân dùng trái tay nắm lấy cổ tay y, nhìn gương mặt trắng bệch, yếu ớt tuyệt mỹ của Độc Cô Ly, nhẹ giọng nói: "Có ta ở đây."

"A Vân..."

Độc Cô Ly nắm chặt cổ tay Lý Thanh Vân, tựa như người sắp chìm dưới nước bắt được khúc gỗ cứu mạng.

Cả người y run rẩy kịch liệt, giọng nói bất an.

"Đừng đi..."

Đôi mắt Lý Thanh Vân hạ xuống: "Ừ, ta không đi."

"Ta đã sai... Ta đã sai..."

Dường như Độc Cô Ly vẫn có thể nghe được thanh âm của Lý Thanh Vân trong lúc ngủ, nức nở nghẹn ngào sám hối trong giấc mơ.

Lý Thanh Vân nhìn y: "Ngươi yên tâm, Độc Cô Ly, ta ở đây, không đi đâu hết, ngươi cứ an tâm dưỡng thương cho tốt."

Lời nói của hắn dường như có tác dụng trấn an Độc Cô Ly, không bao lâu, Độc Cô Ly liền thực sự lâm vào hôn mê.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui